Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 506

Chương 506: Không phải là kết tinh tình yêu

“Ai vậy? Vì sao cậu không mở cửa?” Hoàng Kiều Liên đi tới hỏi.

“Nguyên Cao Diệp” Lâm Hương Giang quay đầu nhìn cô ấy nói Sắc mặt Hoàng Kiều Liên thoáng thay đổi “Sao anh ta có thể tìm được đến chỗ này chứ?

Cậu dẫn anh ta đến đây à?”

“Có thế nào đi nữa cậu cũng không thể nghi ngờ tớ. Tớ có thể bán đứng cậu sao?” Lâm Hương.

Giang tức giận nói, lông mày nhíu lại: “Sẽ không phải anh ta theo dõi tớ chứ? Nhưng lúc tớ đến đăng sau rõ ràng không có người nào mà”

“Ai biết được anh ta chứ? Anh ta là người vô liêm sỉ như thế đấy” Hoàng Kiều Liên không ngạc nhiên chút nào, con người anh ta có thể làm ra được chuyện theo dõi người khác cũng là bình thường.

“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Cậu có muốn gặp anh ta không?” Lâm Hương Giang cho rằng bọn họ nên ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, nói rõ ràng mọi chuyện, chứ không phải là trốn tránh không đối mặt Nhưng cô chỉ là người ngoài, quyền quyết định năm ở trong tay của Hoàng Kiều Liên “Tớ không muốn gặp anh ta. Anh ta theo cậu tới đây thì cậu xem rồi giải quyết Hoàng Kiều Liên vừa nói dứt lời, ở bên ngoài Nguyễn Cao Diệp không ấn chuông cửa mà trực tiếp gõ cửa, kêu lên: “Kiều Liên, em mở cửa ra.

Anh biết em đang ở bên trong”

Ở trong phòng hai người phụ nữ đang trừng mắt nhìn đối phương, đều không có ý mở cửa.

“Kiều Liên, em trốn tránh anh cũng vô dụng, anh là bố của đứa trẻ, sớm muộn gì em cũng phải gặp anh, trừ khi em thật sự muốn để đứa trẻ vừa sinh ra đã không có bố” Nguyễn Cao Diệp kiên trì đứng bên ngoài nói chuyện.

Trong lòng Hoàng Kiều Liên lửa giận bừng bừng, chỉ muốn nói một câu, anh tốt nhất là chết đi, đứa trẻ có mẹ là đủ rồi.

“Kiều Liên, mở cửa! Nếu em không mở cửa, anh sẽ đứng mãi ở chỗ này đợi em, anh không tin em không ra khỏi cửa” Anh ta muốn chơi xấu rồi à?

Rõ ràng không muốn gặp anh ta, nhưng cơn lửa giận đã bốc lên đầu, Hoàng Kiều Liên trực tiếp mở cửa ra “Anh gọi cái quỷ gì hả? Có phiền không thế?”

Cô ấy rất tức giận, lạnh lùng khiển trách.

“Cuối cùng em đã chịu gặp anh rồi?” Nguyễn Cao Diệp chẳng thèm quan tâm đến thái độ hung dữ của cô ấy “Anh muốn làm cái gì hả? Đến ép tôi đi bỏ đứa trẻ sao? Tôi đã từng nói với anh rồi, không có cửa đâu?

Nguyễn Cao Diệp không tiếp lời của cô ấy, anh ta trưng ra cái vẻ giống như đến làm khách “Không mời anh vào nhà ngồi một chút sao?”

Không cho cô ấy cơ hội cự tuyệt, anh ta chen thẳng vào trong nhà.

“Ai cho phép anh vào nhà của tôi? Anh đi ra ngoài cho tôi” Hoàng Kiều Liên vừa vội vàng vừa bưồn bực đi theo phía sau, ý định muốn đuổi anh †a ra khỏi cửa.

Bước chân của Nguyễn Cao Diệp rất nhanh, tiến thẳng vào trong phòng khách, sau đó nhìn thấy Lâm Hương Giang.

“Hương Giang, em cũng ở đây à?”

Lâm Hương Giang nhìn thấy vẻ mặt rất bất ngờ kia của anh ta, cảm thấy anh ta có thể đi đóng phim được rồi.

“Không phải anh theo dõi tôi đến đây sao?”

Bây giờ còn giả bộ tình cờ gặp cái nỗi gì?

Nguyễn Cao Diệp nhíu nhíu mày, giọng điệu bất mãn nói: “Em nói lời này không có trách nhiệm rồi, ai nói anh theo dõi em chứ?”

“Dù sao da mặt anh dày, không thừa nhận tôi cũng chẳng có cách nào” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào anh ta với vẻ mặt nghiêm nghị, giọng.

nói hơi trầm xuống: “Có điều tôi phải nhắc nhở anh, bây giờ Kiều Liên đang có thai, tốt nhất anh đừng có làm chuyện gì khiến cho cô ấy tức giận.

Cô ấy không muốn nhìn thấy anh, nếu anh suy nghĩ cho cô ấy thì mau đi đi”

“Hương Giang, tuy nói em là em gái anh, nhưng em cũng không có quyền can thiệp vào.

chuyện của anh và cô ấy. Người nên đi là em đó.”

Nguyễn Cao Diệp nói xong, trực tiếp bắt lấy cánh †ay của cô, kéo cô đi ra cửa.

“Nguyễn Cao Diệp, anh làm cái gì thế?” Lâm Hương Giang khẽ quát Lâm Hương Giang không hề đề phòng đã bị anh ta đẩy ra khỏi cửa, “tầm” một tiếng, anh ta đã đóng cửa lại rồi “Nguyễn Cao Diệp! Kiều Liên là chị em tốt của tôi, nếu anh dám làm xăng bậy với cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Cô cũng nói không rõ được cái tên khốn kiếp Nguyễn Cao Diệp này muốn làm cái gì.

“Anh và cô ấy nói chuyện, em là chị em tốt thì đừng có tham dự vào.” Cách cánh cửa, lời của Nguyễn Cao Diệp từ bên trong truyền ra.

Lúc Hoàng Kiều Liên phản ứng lại đuổi tới, Lâm Hương Giang đã bị anh ta đẩy ra khỏi cửa rồi “Nguyễn Cao Diệp, anh quá đáng quá rồi đấy.

Đây là nhà của tôi”

“Anh biết, anh chỉ muốn một mình nói chuyện với em thôi. Em đừng kích động như thế, cẩn thận bị động thai”

Lời nói này của anh ta đối với cô ấy mà nói tựa như châm chọc, cô ấy hít sâu một hơi rồi lên tiếng: “Nếu tôi động thai không phải vừa vặn hợp với ý của anh sao? Không phải anh muốn làm đao phủ, muốn giết chết con của anh sao?”

Nguyễn Cao Diệp nhíu chặt mày lại, anh ta nói: “Đừng nói lời khó nghe như thế, anh làm như.

vậy còn không phải vì suy nghĩ cho em, không hy vọng em chưa kết hôn đã mang thai trước, trở thành mẹ đơn thân”

“Chẳng phải anh không muốn chịu trách nhiệm sao? Cần gì phải nói lời đường đường chính chính như thế: “Đêm hôm đó chúng ta chỉ là ngoài ý muốn, đứa trẻ này là sản phẩm ngoài ý muốn, không phải là kết tỉnh tình yêu. Em sinh nó ra, đối với đứa trẻ mà nói không phải là một chuyện tốt, nhất là khi nó phát hiện ra, nó chỉ là kết quả của chuyện tình một đêm của bố mẹ..”

“Câm miệng!” Hoàng Kiều Liên tát một cái thật mạnh lên mặt của anh ta.

Nguyễn Cao Diệp tiếp nhận một cái tát này của cô ấy, nhìn cô ấy tức giận đến mức hốc mắt cũng đỏ lên rồi, muốn khóc nhưng lại cố nhịn không rơi lệ, trong lòng anh ta cũng cảm thấy hơi co rút đau đớn, nhưng rất nhanh đã bị anh ta xem nhẹ rồi.

“Kiều Liên, em làm sao thế? Ngay từ đầu không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Em chỉ đóng giả làm bạn gái của anh mà thôi, lẽ nào em thật sự động lòng với anh rồi à?” Anh ta nói xong, cơ thể sáp lại gần cô ặ cô ấy, đè thấp giọng nói: “Nếu em thật sự có tình cảm với anh, anh có thể kết hôn với em, cho em và đứa trẻ một gia đình. Có điều em không thể can dự vào cuộc sống riêng tư của anh, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa”

Từ trước đến nay anh ta đều thích làm kẻ phong lưu tự do, phụ nữ ở bên cạnh anh ta đến đến đi đi nhiều như vậy, không có một ai có thể trói chặt được thể xác và trái tìm của anh ta.

Ngay từ đầu Hoàng Kiều Liên đã biết điều này, cô ấy cũng không biết vì sao bản thân mình lại cố chấp muốn sinh đứa trẻ của anh ta ra.

Có lẽ là nghĩ đến đây cũng là một sinh mệnh, cô ấy luyến tiếc không nố bỏ, chứ không phải bởi vì anh ta.

“Ai muốn kết hôn với anh hả? Ai cần anh cho.

một gia đình? Bản thân tôi cũng có nhà, tôi có năng lực nuôi dưỡng con của tôi. Nó chỉ là con của một mình tôi, không có bất kỳ quan hệ gì với anh” Hoàng Kiều Liên nói xong, mở cửa ra, lạnh lùng nói: “Anh cút đi cho tôi!”

Nguyễn Cao Diệp không hề chớp mắt nhìn cô ấy chăm chú, đôi mắt đen sâu thảm không thể đoán ra được suy nghĩ của anh ta: “Em xác định thật sự muốn giữ nó lại?”

“Cút!” Hoàng Kiều Liên nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy anh ta nhiều thêm một cái.

“Được rồi, anh không khuyên em, em muốn giữ thì giữ, anh vẫn sẽ đến thăm em và đứa trẻ.

Cho dù nói như thế nào, anh cũng là bố của nó.

Em nghỉ ngơi thật tốt đi, không nên quá tức giận, vật chất sinh hoạt có cần cái gì cứ việc nói, anh sẽ không đối xử tệ với con của anh”

Cũng đã đến lúc này rồi, anh ta còn giả vờ tốt bụng cái gì?

Nguyễn Cao Diệp nâng bước chân rời đi, Lâm Hương Giang lập tức đi vào. Cô vần luôn ở ngoài cửa không đi, sợ Nguyễn Cao Diệp làm chuyện xấu gì với Hoàng Kiều Liên.

“Kiều Liên, cậu có khỏe không?” Cô vừa đi vào đã nhìn thấy chị em tốt của mình hai mắt đỏ bừng, hơi thở không ổn định, vẻ mặt bị tức giận nhưng lại giống như rất buồn rất khó chịu.

Hoàng Kiều Liên đột nhiên đi tới ôm lấy cô, Lâm Hương Giang cảm thấy cơ thể của cô ấy đang khẽ run rẩy, “Làm sao vậy? Anh ta làm cái gì với cậu rồi?”

Sắc mặt Lâm Hương Giang trầm xuống, thật muốn đi xách cái tên Nguyễn Cao Diệp kia trở lại để hỏi tội.

“Hương Giang, tớ chỉ muốn sinh nó ra, nó là một sinh mệnh, không phải sao?”

“… Cậu nói đúng, cậu làm vậy cũng không sai, chỉ là khi có đứa trẻ rồi, cậu sẽ vất vả hơn một chút”

“Tớ không sao, tớ có thể chăm sóc được nó.”

Cô ấy không sợ vất vả khổ cực tẹo nào.

“Còn có một điều, nếu từ nhỏ đứa trẻ đã không có bố, cậu phải làm tốt định hướng tâm lý cho đứa trẻ” Lâm Hương Giang là người từng trải, lúc còn nhỏ trẻ con sẽ rất để ý chuyện mình không có bố.

Hoàng Kiều Liên buông cô ra, nhất thời rơi vào trầm mặc, đột nhiên cô ấy cảm thấy thật mờ mịt, mình quyết định giữ lại đứa trẻ này có phải là chính xác hay không?

Bình Luận (0)
Comment