Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 513

Chương 513: Anh muốn nhìn thấy thằng bé chết sao.

Có lẽ ánh mắt của Hà Tuấn Khoa quá sắc bén, nhìn chăm chăm khiến khiến lưng của người khác cũng cảm thấy lạnh.

Phương Thảo cho rằng mình đã nói sai, nhanh chóng sửa lại: “Không phải, không phải hợp tác, mà là phối hợp… Em sẽ phối hợp với anh.”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa càng lạnh lẽo hơn, hắn nhìn về phía Lâm Hương Giang, lạnh lùng hỏi: “Em muốn tìm người đến phối hợp, làm cái gì?”

Trong lòng hẳn đã đoán được là muốn làm gì, nhưng muốn chính miệng cô nói ra.

Đến nước này, Lâm Hương Giang chỉ có thể nói ra, “Tuấn Khoa à, thật ra chuyện này em đã nói qua với anh, vì Thanh Dương, anh lại có thêm một đứa bé nữa, Phương Thảo cô ấy bằng lòng…”

“Đủ rồi, em im ngay!” Chân mày Hà Tuấn Khoa lạnh lùng đến đáng sợ, cô còn thật sự muốn hẳn cùng người phụ nữ khác sinh con, thậm chí đến phụ nữ cô cũng tìm rồi!

Trong lòng Lâm Hương Giang cũng thấy đau nhói, cô cũng không muốn như vậy, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn con trai không có cách nào cứu được.

Cô cố nuốt những đau khổ vào lòng, âm thanh khô khốc nói: “Em đã cùng Phương Thảo nói rồi, chỉ cần chúng ta cho cô bé một khỏa tiền, cô bấy sẽ phối hợp với chúng ta sinh một đứa bé…”

“Anh kêu em đừng nói nữa, em nghe không hiểu sao?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói, lại lần nữa ngất lời cô, đôi mắt đen nhìn chäm chăm cô, nói: “Anh nói còn không rõ sao? Anh nói rồi, anh sẽ không cùng người phụ nữ khác sinh con, anh sẽ tìm cách trị bệnh cho Thanh Dương!” Tại sao cô không cho hắn một chút thời gian chứ?

Không đợi Lâm Hương Giang mở miệng, Phương Thảo bị hắn dọa sợ, nhưng hẳn vẫn lạnh lùng nói: “Cô lập tức đi ngay cho tôi! Tôi không cần cô phối hợp!”

Phương Thảo có chút sợ hẳn, nhưng cô ấy không thể từ bỏ được, cô ấy thật sự cần tiền gấp, nên muốn cố gắng thử một lần: thử cùng làm thử ống nghiệm.

“Cút” Hà Tuấn Khoa không hề có ý muốn thương lượng chuyện này.

Lâm Hương Giang cho rằng Phương Thảo cũng có thể làm được: “Tuần Khoa, nếu không có thể cùng cô ấy thử làm ống nhiệm?”

Hà Tuấn Khoa bị chọc giận đến xanh mặt mày, lại lần nữa hạ lệnh đuổi Phương Thảo đi: “Cô không muốn tự rời đi, tôi sẽ gọi người đến đưa cô dị”

Thái độ của hắn kiên quyết, Phương Tháo cảm thấy không còn hy vọng nữa, liền nhìn Lâm Hương Giang nói: “Quả nhiên hai người chưa nói xong, tại sao cô muốn gọi tôi đến?”

“Thật ngại quá, tôi sẽ khuyên chú trước đi, có tin gì thì tôi sẽ gọi cho cô; Hương Giang vô cùng xin lỗi, nhưng cô không muốn từ bỏ.

“Không cần đợi tin, chuyện này sẽ không thương lượng nữa” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói Phương Thảo vẻ mặt khó coi rời đi, cô thấy như mình bị sỉ nhục vậy.

Sắc mặt của Lâm Hương Giang cũng không tốt, cô bình tĩnh quay đầu nhìn người ông bên cạnh, nói: “Tuấn Khoa, tại sao anh lại cự tuyệt như vậy chứ?”

“Ai cho phép em tự ý đi tìm phụ nữ cho anh hả? Em muốn anh cùng người phụ nữ sinh con sao?” Hà Tuấn Khoa muốn nhắc nhở cô, để cô tỉnh táo lại, cho vì vì cứu con trai, cô cũng không thể làm như vậy được.

“Anh cho rắng trong lòng em không có khó chịu sao? Có người phụ nữ muốn nhìn thấy chồng mình và người khác sinh con? Em tìm Phương Thảo đến, ít gì em cũng biết người đó là ai” Như vậy, thì trong lòng cô cũng đỡ khó chịu hơn “Lời anh nói, em xem như gió thoảng qua tai phải không? Anh nói anh sẽ tìm bác sĩ trị bệnh cho Thanh Dương, không phải nhất định là phải sinh con mới được”

“Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, không phải là chúng ta chưa đi hỏi bác sĩ, chỉ có ghép.

tủy là cách tốt nhất, em không muốn đợi nữa”

Trong lòng cô luôn có cảm giác tội lỗi, Thanh Dương bị di truyền bởi gen của cô, bây giờ lại bị bệnh, cô rất muốn nhanh chóng trị khỏi cho thäng bé.

Cuộc nói chuyện của hai người cứ lập đi lập lại như vậy, Hà Tuấn Khoa ủ rũ, cũng không chịu nhượng bộ, “Tóm lại, anh sẽ không cùng người phụ nữ khác sinh con.”

“Vậy Thanh Dương phải làm sao? Anh muốn nhìn thấy thăng bé chết sao?” Lâm Hương Giang cũng không chịu cầu xin anh nữa.

“Hai người đang nói cái gì vậy? Thanh Dương bị bệnh hả?” Hà Hàm Bội đứng ngoài cửa nghe cuộc cãi vã của hai người họ, mở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Hương Giang đầu lại nhìn thấy Hà Hàm Bội, không khỏi ngây người.

Hà Tuấn Khoa vẫn giữ vẻ mặt u ám, mím môi không nói lời nào.

Hà Hàm Bội lạnh lùng nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Không phải hai người mới cãi nhau rất lợi hại hay sao? Sao bây giờ không nói nữa? Đều bị câm hết rồi sao?”

Chị ta nhìn thẳng vào Lâm Hương Giang: “Cô nói đi, Thanh Dương bị làm sao?”

“Không phải lúc nấy chị nghe rồi sao? Thắng bé bị bệnh, cần phải ghép tủy” Lâm Hương Giang không che giấu vẻ mệt mỏi trên chân mày.

“Cho nên? Cô muốn Tuấn Khoa cùng người phụ nữ khác sinh con? Tại sao cô lại không sinh?”

Hà Hàm Bội đột nhiên hỏi một câu, sau đó liền chế giễu Lâm Hương Giang: “Suýt nữa thì tôi quên mất, bởi vì gien của cô không tốt, nếu sinh con nữa, nói không chừng sẽ bị điên giống cô!”

“Chị cả, tại sao chị lại ở đây?” Hà Tuấn Khoa đột ngột nói, chị ta xuất hiện lúc này sẽ khiến mâu thuẫn của hẳn và Lâm Giang Hương tăng lên “Nếu chị không đến, làm sao biết chuyện Thanh Dương bị bệnh?” Hà Hàm Bội tức giận nói.

Chị ta lại nhìn Lâm Hương Giang, đồng ý cách làm của cô: “Lần này cô làm đúng rồi, biết bản thân không thể sinh, nên tìm người phụ nữ khác”

Trái tim Lâm Hương Giang khẽ nhíu lại, chỉ cảm thấy chuyện này quá mỉa mai, liền nhíu mày nói nhỏ: “Vô dụng thôi, tìm ai cũng vô dụng, chú ấy không chịu” Cô nói như vậy, là hy vọng Hà Hàm Bội có thể khuyên Hà Tuấn Khoa?

“Tuấn Khoa, em làm như vậy là không đúng, em là bố của Thanh Dương, em phải vì cứu thẳng bé mà cùng người phụ nữ khác sinh con? Hơn nữa, nhà họ Hà không thể chỉ có một đứa bé là Thanh Dương được”

Hà Hàm Bội đã sớm hy vọng Hà Tuấn Khoa ra ngoài tìm người phụ nữ khác, sinh một đứa bé khỏe mạnh, vì nhà họ Hà sinh con đẻ cháu.

“Em mặt kệ nhà họ Hà có bao nhiêu đứa bé, nhưng trước đây Thanh Dương là con của em, nếu muốn sinh con, thì em chỉ cùng vợ của em sinh” Hà Tuấn Khoa nhấn mạnh lại một lần nữa.

Hà Hàm Bội không đồng ý: “Lẽ nào em còn muốn Lâm Hương Giang sinh thêm một đứa bé nữa? Em không sợ đứa bé sẽ di truyền gien bị bệnh điên của cô ta hay sao?”

Chị ta luôn miệng nói gien di truyền bệnh điên, thực ra là đang chê ba Lâm Hương Giang.

“Chị cả, đang là chuyện riêng của em, chị cũng đừng quản nữa, cũng xin chị đừng nói gien di truyền bệnh điên gì đó nữa, đây không phải là bệnh gì đáng sợ”

“Nói không chừng một ngày nào đó cô ta sẽ phát bệnh điên, em nói có đnags sợ không?” Hà Hàm Bội thật sự không hiểu hắn đang nghĩ cái gì?

Le nào là bởi vì yêu Lâm Hương Giang, nên cái gì hẳn cũng không sợ.

“Lâm Hương Giang, chuyện này cô tự lo đi, nếu như Thanh Dương không thể trị được bệnh, thì cô chính là tội nhân!” Hà Hàm Bội đem hết tất cả oán hận đổ lên người Lâm Hương Giang “Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra” Lâm Hương Giang nói với giọng điệu vô cùng kiên định.

“Cậu nói Hà Tuấn Khoa sống chết không chịu?” Hoàng Kiều Liên hoàng bên cạnh, nhìn vẻ mặt bưồn bả của Lâm Hương Giang.

“Ừ, cậu thay tớ xin lỗi Phương Thảo một tiếng, tớ không biết lúc nào mới có thể thuyết phục được chú ấy” Lâm Hương Giang giải thích với bạn tốt, dù sao cô âsy cũng là người giới thiệu.

Hoàng Kiền Liên lắc đầu: “Trong chuyện này, tớ thấy hay cậu đừng khuyên nữa, con người Hà Tuấn Không cậu hiếu hơn tớ, bây giờ chú ấy không đồng ý thì nhất định sẽ không đồng ý”

Lâm Hương Giang cũng vì quá rõ điểm này, nên mới đau khổ “Có lẽ là còn cách khác chữa trị, nếu không thì hai người đi thêm mấy bệnh viện, hay mấy bác sĩ nổi tiếng nữa?” Hoàng Kiều Liên nói.

“Tạm thời chỉ có thể như vậy” Lâm Hương Giang cũng không còn cách nào khác.

Đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có người bấm chuông, Lâm Hương Giang nhìn cô ấy: “Không phải là Nguyễn Cao Diệp chứ?”

Bình Luận (0)
Comment