Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 515

Chương 515: Cháu là người của nhà họ Nguyễn

Nguyễn Cao Cường bị ông nội mắng một trận, nhất thời cũng không phản bác được, dù sao những gì ông đều đúng.

Anh ta cũng đã đoán được lúc đầu ông cụ nhất định sẽ không đồng ý chuyện anh ta và Đào Hương Vi muốn lấy giấy kết hôn Chỉ là anh ta cũng biết tính tình của ông, bọn họ đã có con, mà đứa bé còn lớn như vậy, ông cụ sẽ không để cháu cố của mình trở thành con gái riêng Người nhà họ Nguyễn bây giờ đã yếu ớt, ông rất muốn bọn họ nhanh chóng lấy vợ sinh con Ông nội chỉ tức giận vì anh ta đã giấu ông, chỉ cần dỗ ông tốt một chút là được, ông càng lúc càng lớn tuổi, cũng không lạnh lùng như trước đây.

Đào Vân Nhi thấy bố bị mảng cũng không dám nói tiếng nào, cũng thấy có chút đau lòng Tuy cô bé cũng sợ ông, nhưng không muốn bố bị mắng, liền rụt rè đi đến trước mặt ông, chớp mắt ủ rũ nhìn ông.

“Ông không thích con sao?” Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, bất cứ ai cũng khó mà không thích.

Nguyễn Cao Khải vốn còn đang tức giận Nguyễn Cao Cường, đột nhiên nghe được giọng nói của đứa bé, những tức giận trong đầu như.

biến mất.

Ông nhìn đứa bé gái con ngoan ngoãn lại gầy gò trước mặt, đây là cháu cố của ông.

Ông mong lâu như vậy, cuối cùng bây giờ nhà họ Nguyễn cũng có một đứa bé, ông làm sao lại không thích được chứ?

“Cháu qua đây” Nguyễn Cao Khải vươn tay với đứa bé gái, muốn cô bé đến gần một chút.

Đào Vân Nhi lúc đầu còn không dám qua, cô bé đối với ông có chút sợ hãi.

Nguyễn Cao Khải tiếp tục khuyên cô bé: “Vân Nhị, mau qua đây, đến chỗ ông Đào Hương Vi luôn không lên tiếng, trầm mặc dường như cô ta không hòa nhập với mọi chuyện ở đây.

Nguyễn Cao Cường nói muốn đưa mẹ con cô †a đi ăn cơm, không ngờ lại đưa bọn họ đến nhà họ Nguyễn, nếu như biết trước, cô ta và con gái sẽ không đến đây.

ô ta không muốn cùng anh ta phát triển đến bước này, chứ đừng nói đến chuyện muốn lấy giấy kết hôn Cô ta không hiểu tại sao anh tại lại nói những lời như vậy trước mặt ông nội, bọn họ còn chưa nói đến chuyện lấy giấy kết hôn, thâm chí cô ta cũng không biết phản bác lời anh ta nói như thế nào.

Bây giờ ông nội anh ta lại không thích mẹ con cô ta, cô ta cũng không muốn con gái đi qua, nhưng Vân Nhi lại nghe lời động viên của Nguyễn Cao Cường mà đi qua.

‘Vân Nhi đi đến trước mặt Nguyễn Cao Khải, nhìn ông với đôi mắt đen như con nai con, hai tay nắm mấy sợi dây trên quần áo, hết sức thận trọng.

Nguyễn Cao Khải cũng phát hiện mình đã dọa đứa bé, khóe môi cố gắng nở nụ cười, trên khuôn mặt nua hiện lên một nụ cười: “Nói cho ông biết, chấu tên là gì?”

“Cháu tên Đào Vân Nhi”

Nguyễn Cao Khải nhíu mày: “Cháu theo họ của mẹ sao?” Như vậy làm sao được? Ông lạnh lùng liếc Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Cường ho một tiếng, nhưng cũng không giải thích.

“Dạ, đúng vậy..Ông cảm thấy tên cháu nghe hay không?”

“Cháu nên gọi là ông cố” Nguyễn Cao Khải sửa lại cho cô bé.

Nguyễn Cao Cường lập tức nhìn về phía ông cụ, cho nên ông đã chấp nhận Vân Nhi là cháu cố?

“Tên cháu nghe hay lắm, nhưng cháu nên theo họ của bố, cháu là người của nhà họ Nguyễn” Nguyễn Cao Khải nói Đào Vân Nhi nghe không hiểu ông đang nói gì, cô bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Nhưng cháu muốn theo họ mẹ, cháu là do mẹ nuôi lớn, cháu là áo bông nhỏ của mẹ” Không phải của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Cao Khải liếc nhìn Đào Hương Vi đang đứng bên cạnh, khit mũi nói: “Chỉ cần bố cháu họ Nguyễn, thì cháu cũng họ Nguyễn” Ông chỉ Nguyên Cao Cường.

“Không muốn, cháu muốn theo họ mẹ” Đào.

Vân Nhi có chút ấm ức liền nhào vào lòng của bố, cong miệng nhỏ nói: “Bố, con không muốn đổi họ”

“Bố sẽ không để con đổi họ” Về chuyện này, Nguyễn Cao Cường cũng không miễn cưỡng, dù sao cũng là con gái của anh ta.

“Thật là hoang đường” Nguyễn Cao Khải mảng một tiếng, đương nhiên là ông mảng Nguyễn Cao Cường, nhưng Đào Vân Nhi cho rằng ông đang mảng mình, cô bé liền bị gương mặt giận dữ của ông dọa sợ, liền há miệng khóc lớn.

Đào Hương Vi không có cách nào im lặng được nữa, liền đi qua ôm con gái: “Đừng sợ, không phải là ông mắng con”

Nguyễn Cao Khải cũng không ngờ mình lại dọa cô bé, cố kéo căng mặt, nhất thời cũng không biết nói gì.

Nguyễn Cao Cường dở khóc dở cười, kéo căng mặt ra nói: “Ông nội, ông nói chuyện thái độ tốt một chút, Vân Nhi nhát gan, sẽ bị dọa sợ”

“Hừ, đứa bé nhà họ Nguyễn sao có thể yếu đuối như vậy? Ông thấy nhất định là bị người làm bố mẹ như hai người chiều!” Giọng điệu của Nguyễn Cao Khải cũng không tốt hơn được.

“Ông nội, cháu chỉ có một đứa con gái, cháu không thương nó thì thương ai?” Nguyễn Cao Cường nói một cách tự nhiên.

Nhưng vẻ mặt của Nguyễn Cao Khải cũng không tốt hơn, không nói là không cho anh trai cưng chiều, dù sao cũng là con gái.

“Hai người định lúc nào lấy giấy kết hơn?” Ông cố tình hỏi với vẻ mặt thẳng thắn.

“Chúng cháu không..” Đào Hương Vĩ đang muốn nói, liền bị Nguyễn Cao Cường cắt ngang: “Chúng cháu còn đang chọn ngày, muốn chọn ngày nào tốt một chút”

“Đứa bé đã lớn như vậy, còn cần chọn ngày gì nữa chứ, làm sớm đi” Nguyễn Cao Khải không đồng ý cũng không được, đứa bé cũng đã sinh rồi.

Đào Hương Vi ngây người, ông cụ đồng ý nhanh như vậy?

Nhà họ Nguyễn muốn vào dễ như vậy?

Cô ta không nhịn được liền hỏi: “Thật sự ông có thể chấp nhận cháu?”

Nguyễn Cao Khải liếc xéo cô ta, nếu ông không chấp nhận, mà hỏi hỏi tiếp thì cô ta sẽ bị dọa sợ.

“Các người đã tiền trả hậu tấu, đến đứa bé cũng sinh rồi, không phải muốn tôi im miệng, không can thiệp vào chuyện này sau?” Nguyễn Cao Khải cho rằng mình đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ.

Đào Hương Vi ngạc nhiên không ngờ ông sẽ nghĩ như vậy, cô ta vô cùng chân thành nói “Chuyện không phải như ông nghĩ, cháu không muốn cùng anh ta lấy giấy kết hôn” Cô ta không phải cố ý sinh đứa bé để ép Nguyễn Cao Cường cưới cô ta.

“Cái gì? Không muốn kết hôn? Các người còn muốn cô bé làm con gái riêng?” Nguyễn Cao Khải thật sự không hiểu ý cô ta.

“Không phải như vậy, ý của cháu là..”

Nguyễn Cao Cường duỗi tay ôm cô ta vào lòng, lại lần nữa ngắt ngang lời cô ta, cười nhìn ông nội, nói: “Hương Vi đang đùa với ông một chút, chúng cháu khẳng định sẽ lấy giấy kết hôn”

Đào Hương Vi trừng mắt nhìn anh ta, ai muốn cùng anh ta lấy giấy kết hôn?

Nguyễn Cao Khải nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhìn Đào Hương Vị, hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy cô nói mình làm nghề gì?”

“Cháu làm diễn viên” Đào Hương Vi thẳng thắn nói, Nguyễn Cao Khải nhất định sẽ xem thường cô ta ở trong vòng giải trí phức tạp “Diễn kịch sao? Chẳng trách đứa bé lớn như vậy, mà các người còn giấu, không dám công bố!

Cô bỏ công việc này đi, về nhà chăm sóc đứa bé, không thì kêu Cường tìm cho cô một công việc khác, công việc phải xuất hiện với bên ngoài như vậy càng không thể làm.”

Nguyễn Cao Khải quả thật không thích thân phận diễn viên của cô ta, nhưng cũng không mạnh mẽ phản đối.

Ông nói những điều đó, khiến Đào Hương Vi có chút ngoài ý muốn, nhà giàu có quy tắc của nhà giàu, thường sẽ không cho phụ nữ ra bên ngoài lộ diện, như vậy sẽ khiến bọn họ mất mặt.

Đào Hương Vi muốn nói mình sẽ không bỏ công diễn viên, cô ta muốn tiếp tục làm công việc này, nhưng còn chưa mở miệng đã bị Nguyễn Cao.

Cường chặn lại “Ông nội, cháu sẽ sắp xếp công việc cho cô ấy” Nguyễn Cao Cường nói trước, để tránh cùng ông cụ vì chuyện này mà tranh cãi thì không đáng.

Đào Hương Vi lại trừng mắt nhìn anh ta, anh 1a có tư cách gì mà quyết định?

Bình Luận (0)
Comment