Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 519

Chương 519: Cho em và đứa trẻ một gia đình

Hà Hàm Bội càng nghĩ càng thấy không cam lòng, chỉ kém một chút xíu nữa thôi, nhà họ Hà bọn họ có thể có thêm một đứa trẻ nữa rồi!

Hôm sau, chị ta trực tiếp lao đến phòng thí nghiệm tìm Lâm Hương Giang.

“Chị Hà, sao chị lại có thời gian rảnh mà tới đây vậy?” Dường như Lâm Hương Giang đã đoán được ý đồ khi đến đây của Hà Hàm Bội, chỉ là không nói rõ ra mà thôi.

“Lâm Hương Giang, cô còn có tâm trạng ngồi đây làm thí nghiệm nghiên cứu nước hoa gì đấy à? Cô không lo lắng cho bệnh tình của Thanh Dương sao, một chút cũng không?” Hà Hàm Bội lạnh lùng khiển trách.

“Chị, lời này của chị hơi quá rồi đấy, tôi là mẹ của thăng bé, không ai có thể quan tâm thăng bé nhiều hơn tôi” Mấy ngày hôm nay Lâm Hương Giang đã chịu đủ phiền phức rồi, không muốn tiếp tục nghe mấy lời răn dạy như cô phải làm thế này hay là sao cô không thế kia nữa, quá mệt mỏi.

“Vậy sao cô thờ ơ? Tại sao không đi khuyên nhủ Tuấn Khoa, thuyết phục em ấy đồng ý sinh một đứa trẻ?” Hà Hàm Bội cho rằng, tất cả những vấn đề xảy là do cô, do cô mà ra hết.

“Tôi cũng không hề ngăn cấm anh ấy đi tìm người khác, là anh ấy từ chối, nhé, cô bỏ thuốc anh ấy cũng không có tác dụng mà, không phải sao?” Hôm nay cô đã không nghĩ theo hướng này nữa. Cô biết bản thân không thể nào ép buộc anh được, càng không thể thuyết phục được anh.

Hà Hàm Bội châm chọc hừ một tiếng: “Chẳng phải em ấy rất nghe lời cô nói sao? Sao cô lại không có cách nào thuyết phục em ấy?”

Lúc Lâm Hương Giang thò tay bưng tách cà phê trên bàn lên uống một ngụ, cổ áo có chút trễ xuống, đôi mắt sắc bén của Hà Hàm Bội nhanh chóng nhìn thấy dấu hôn trên ngực côi Tuy dấu hôn đó đã nhạt đi rất nhiều nhưng vần chưa hoàn toàn biến mất, xem ra nó đã xuất hiện từ ngày hôm qua Ngày hôm qua… Hai mắt Hà Hàm Bội nhíu lại, nói như vậy tức là, thuốc chị ta cho Hà Tuấn Khoa uống, cuối cùng người chiếm được tiện nghĩ là Lâm Hương Giang!

“Tuấn Khoa là người có nguyên tắc ri mình. Có lẽ chị cũng biết và hiếu rõ đĩ anh ấy không muốn làm, bất kỳ ai cũng vậy thôi, khích lệ hay khuyên nhủ đều không có tác dụng”

Giọng nói hờ hững lạnh nhạt của Lâm Hương Giang vang lên.

“Cô đúng là đồ vô dụng! Ngay cả người đàn ông của mình cũng không thuyết phục được”

“Chị, tôi không muốn để người đàn ông của mình sinh con cùng những người khác, thay bằng đi tìm tôi thì chị vẫn nên đi tìm anh ấy đi” Ý tứ của Lâm Hương Giang rất rõ ràng, chỉ ta chỉ có thể rời đi Hà Hàm Bội cũng không trông cậy quá nhiều vào cô, đứng lên nhìn cô một cách trào phúng: *Xem ra cô cũng không quá đáng như thế! Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, bệnh của Thanh Dương không thể đợi quá lâu!”

Lâm Hương Giang nhìn Hà Hàm Bội rời đi, đầu bắt đầu đau, cơn đau cứ kéo đến từng đợt, từng đợt. Sao cô có thể không biết bệnh của Thanh Dương không thể kéo dài quá lâu được nhưng bây giờ cô còn cách nào nữa đâu?

Chuông cửa vang lên không ngừng, Hoàng Kiều Liên đang thiết kế một chiếc áo cưới mới, mạch suy nghĩ bị cắt đứt hoàn toàn.

Người biến thái điên cuồng bấm chuông cửa chắc chắn là Nguyễn Cao Diệp, trừ anh ta ra thì không còn có thể là người nào khác.

Cô ấy nghiêm mặt, cực kỳ không kiên nhãn đi ra ngoài mở cửa, trừng mắt nói: “Nguyễn Cao Diệp! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Lần này Nguyễn Cao Diệp tới đây, trong tay vẫn mang theo một túi đồ ăn lớn như thường lệ.

Lần trước anh ta định xuống bếp nấu cho ấy một bữa nhưng sau khi bị người ta ghét bỏ, anh ta đã ném đi tất cả nguyên liệu nấu ăn.

Lần này anh rút kinh nghiệm, không nấu nữa mà đi mua rất nhiều đồ ăn vặt cô ấy thích mà ngày thường hay ăn.

“Anh tới thăm em và đứa trẻ, không thì anh tới làm gì, còn có thể làm gì khác sao?” Anh ta trưng ra biểu cảm rất chỉ là đương nhiên, không cần cô ấy mời đã tự túc bước vào bên trong.

“Ai cho phép anh vào? Anh ra ngoài cho tôi, ngay lập tức! Không được ô uế chỗ ở của tôi!”

Hoàng Kiều Liên đối xử với anh ta cực kỳ không khách khí.

Nguyễn Cao Diệp đặt đồ ăn vặt lên hết trên bàn trà, quay người lại nhìn cô, chủ động xem nhẹ lời nói vừa rồi, cong môi, tay có ý định đỡ cô ngồi xuống.

Hoàng Kiều Liên tránh khỏi tay của anh ta, cảnh giác trừng mắt, biến anh ta trở thành người xấu.

“Em ngồi đi, anh mua cho em và con rất nhiều đồ ăn ngon, em mau nếm thử đi” Nói xong rồi nhanh chóng lấy ra một bọc đồ ăn đẩy đến trước mặt cô ấy.

Hoàng Kiều Liên cực kỳ nhẫn nại với anh ta, phải gọi là nhân nại đi đến cực hạn, một cái tát đánh ‘bốp’ một cái quật rớt bao đồ ăn trong tay anh ta xuống mặt đất: ‘Tôi không ăn, mau đem mấy thứ dơ bẩn này cút ra khỏi nhà tôi”

Miệng Nguyễn Cao Diệp vẽ lên một đường cong, tận sâu trong đôi mắt xuất hiện một chút lạnh lẽo: “Kiều Liên, đừng tưởng rằng bây giờ tôi dung túng em là em có thể đối xử tàn nhãn với anh như vậy!”

“Tốt xấu gì thì lúc này em đang là phụ nữ có thai, chú ý một chút, hạn chế nóng nảy. Nếu không thì lỡ đâu đứa trẻ sẽ di truyền tính cách xấu xa này của em, vậy ai mà chịu nổi?”

“Con của tôi di truyền cái gì từ tôi không hề liên quan gì tới anh hết, đứa trẻ này là của tôi, anh không có tư cách hỏi hay thắc mắc!” Hoàng Kiều Liên cảm thấy thật buồn cười.

“Sao chuyện lại không liên quan đến anh được? Không có anh thì em có thể tự mang thai đứa trẻ được sao?” Nguyễn Cao Diệp khẽ nhướng lông mày.

“Anh nói không sai, nhưng anh cũng chỉ là người phụ trách gieo giống mà thôi, những thứ.

khác không liên quan gì tới anh.” Hoàng Kiều Liên không rõ thái độ bây giờ của anh ta là gì?

Chẳng phải lúc trước anh ta bắt cô ấy phải đi phá thai, đi bỏ đứa trẻ này sao? Bây giờ lại đi cố gắng thể hiện sự quan tâm, chẳng lẽ muốn thay đổi cách lừa gạt khác để dỗ dành cô vứt bỏ đứa trẻ?

“Được rồi được rồi, bây giờ chúng ta không nói chuyện đứa trẻ nữa, nói chuyện khác đi” Anh †a đưa tay đầu hàng.

“Tôi và anh không có gì hay để nói cả. Anh đi đi”

‘Em không nên mở miệng ngậm miệng, đụng chút là kêu cút đi. Anh nói xong lời nên nói sẽ tự giác biến mất”

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Thật sự là cô không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa nữa.

Nguyễn Cao Diệp nhăn mày: “Tính tình của em càng ngày càng kém, có phải phụ nữ có thai đều như vậy hay không?”

“Anh có thể rời đi” Cô ấy không muốn đứng đây nói nhảm nữa “Nếu em muốn sinh đứa trẻ ra không phải là không thể, có điều em phải kết hôn với anh”

Nguyễn Cao Diệp nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói.

Hoàng Kiều Liên khiếp sợ, không dám tin trợn trừng mắt.

“Tự nhiên anh phát bệnh thần kinh làm gì?”

Kết hôn? Anh ta chịu trách nhiệm?

“Không phải em vẫn luôn hy vọng anh có thể lấy em sao, anh lấy em, cho em và con một gia đình sao?”

Hoàng Kiều Liên đánh giá anh từ đầu đến cuối sau đó nhìn thẳng, như thể không biết anh ta: “Sao đột nhiên anh lại thay đổi ý định? Có âm mưu gì?”

“Anh nói, cho em và đứa trẻ một gia đình, em đừng nghĩ anh âm u như vậy nữa được không.”

Anh ta bất đắc dĩ buông tay.

“Anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh sao?” Lòng tin của cô ấy với anh ta đã sớm mất đi không còn chút nào nữa.

“Vậy em muốn anh làm gì thì em mới chịu tin tưởng? Lập tức đi lĩnh giấy kết hôn sao?” Vậy mà anh ta lại vừa nói vừa trưng ra biểu cảm nghiêm túc như vậy.

Hoàng Kiều Liên cười nhạo: “Anh sẽ làm như vậy sao? Một công tử đào hoa như anh mà cũng chịu trên cổ trên một cành cây là tôi đây sao?”

“Có phải em đã hiểu làm gì đó hay không?

Anh nói muốn cho am và con một gia đình, ý là làm vợ chồng giả” Anh ta có thể cho cô ấy hôn nhân và gia đình, nhưng đừng nghĩ tới việc sẽ trói chặt tự do của anh ta.

“Anh…” Hoàng Kiều Liên suýt chút nữa là bị anh ta làm cho tức chết, tóm lấy đồ ăn trên bàn ném hết vào người anh ta.

“Cút! Đồ đàn ông cặn bất Ai thèm làm vợ chồng giả với anh!”

“Chẳng lẽ em muốn làm vợ chồng thật với anh?” Anh ta không cho rằng cô ấy có tình cảm sâu đậm gì với mình.

Hoàng Kiều Liên lại nói với anh ta một câu khiến anh ta tức muốn xỉu, mở cửa để anh ta lăn ra ngoài: “Anh đi đi, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát nói rằng anh đến quấy rối tôi!”

Nguyễn Cao Diệp không biết vì sao cô ấy lại cứ tức giận như vậy: “Em không nên…”

“Đi mau!” Cô ấy tức giận đến mức phiền muộn không thôi Lúc hai người đang huyên náo thì có người tới quấy rầy.

“Ơ, anh Diệp, hóa ra anh đang ở đây, hại em tìm anh suốt từ nấy đến giờ” Tần Nhĩ Vấn đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn nững nịu oán trách, chủ động khoác lên cánh tay anh ta.

Nguyễn Cao Diệp cúi đầu nhìn người phụ nữ không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, sao cô ấy lại thay đối thái độ?

“Sao cô lại tìm được đến đây?” Anh ta định kéo tay cô ta ra nhưng cô ta lại cầm chặt không chịu buông.

“Em đi theo anh tới đây anh cũng không phát hiện” Tần Nhĩ Vân nắm bàn tay nhỏ của mình lại đấm đấm lên người anh ta.

Hoàng Kiều Liên nhìn chăm chăm vào bọn họ, ngực đau đớn, co rút từng đợt: “Nguyễn Cao Diệp, anh còn chưa cút? “

“Cô là ai? Sao cô lại hung dữ với anh Diệp của tôi như vậy?” Tân Nhĩ Vân trừng mắt với cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment