Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 532

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 532: Không giữ đứa bé này

“Có cần tớ đến bệnh viện kiểm tra với cậu.

không?” Hoàng Kiều Liên đột nhiên thấy vẻ mặt cô trở nên rất khó coi Lâm Hương Giang lấy lại Thanh Dương, vô ý thức lắc đầu: “Không cần, một mình tớ đi” Bây giờ cô mới phát hiện, hơn một tháng nay cô chưa có kinh rồi.

“Thật sự không cần tớ cùng sao?” Hoàng Kiều Liên không yên tâm.

Lâm Hương Giang lắc đầu đầy kiên định: “Cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt” Trong lòng cô có chút loạn, nếu thật sự mang thai, cô không biết phải đối mặt với kết quả này như thế nào”

Cô đứng ngồi không yên, lập tức đi tới bệnh viện.

“Chúc mừng cô, cô đã mang thai năm tuần rồi” Khi bác sĩ nói kết quả kiểm tra chỉ cô.

Không phải là cô tàn nhắn, khi đưa ra quyết định này cô cũng rất là đau khổ, nhưng cô không muốn sinh một đứa bé có gen di truyền bệnh phong, cô tình nguyện tàn nhẫn.

Bác sĩ không cảm thấy quá là ngạc nhiên

Ông †a đã gặp rất nhiều trường hợp không muốn giữ đứa bé rồi “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự không muốn đấu bé sao? Cha của đứa bé không có ý kiến gì sao?”

“Không cần nói với hãn” Lâm Hương Giang lạnh nhạt nói.

Bác sĩ lắc đầu, xem ra lại là “tác phẩm” của tình một đêm mà ra, nếu không thì tại sao lại không thông báo với nhà trai?

“Vậy được, tôi đi sắp xếp cho cô, tốt nhất là nhanh chóng làm phẫu thuật, ngày mai được không?” Bác sĩ hỏi “Được” Lâm Hương Giang cũng không muốn kéo dài thời gian Mười phút sau, cô cầm theo giấy phẫu thuật đi ra khỏi bệnh viện, bàn tay khế vuốt ve bụng: “Cục cưng, xin lỗi con, mẹ không thể sinh con ra, không thể hại con được…”

“Cái gì? Cậu thật sự mang thai?” Hoàng Kiều Liên ở đầu bên kia điện thoại hơi kinh ngạc nói Lâm Hương Giang nắm ở trên ghế sopha trong nhà, giống như cá muối mất hết sức sống, giọng điệu cũng lãnh đạm: “Ừm, trúng số.

“Vậy cậu định làm phẫu thuật dao?” Hoàng Kiều Liên có chút đau lòng, nghĩ đến con của mình…

Người có thì lại không cần, không muốn có thì lại không có, cuộc sống này quá là khó khăn.

“Không làm cũng không được, cậu biết tình huống của tớ mà” Lâm Hương Giang sợ kẹo dài thêm thì cô sẽ không bỏ được.

Hoàng Kiều Liên khẽ thở dài một cái: “Vậy ngày mai tớ sẽ cùng cậu đi đến bệnh viện”

“Được” Lâm Hương Giang không từ chối “Cậu không định nói chọ Hà Tuấn Khoa biết sao? Dù sao hẳn cũng là cha của đứa bé” Hoàng Kiều Liên cho răng, Lâm Hương Giang không nên tự mình đối mặt với loại chuyện này.

Lâm Hương Giang nói không cần suy nghĩ: “Không cần, chuyện này không để hắn biết sẽ tốt hơn” Chỉ sợ sau khi hắn biết xong sẽ phắn đối cách làm của cô.

Ngày hôm sau, Lâm Hương Giang với Hoàng Kiều Liên đi đến bệnh viện Không ngờ rằng có không ít người đến làm phẫu thuật phá thai, có một số cô gái trẻ tuổi mang thai ngoài ý muốn nên mới muốn phá thai, cũng có một số người phụ nữ lớn tuổi cũng muốn phá thai bởi vì không làm biện pháp bảo họ Hà thận cho nên lỡ mang thai ngoài ý muốn.

Lâm Hương Giang ngồi trên ghế dài chờ, cách đó không xa chính là phòng phẫu thuật, đa số những sản phụ sau khi phẫu thuật xong được đẩy ra đều trong tình trạng không tỉnh táo bởi vì thuốc gây tê, có người còn sùi bọt mép vì dị ứng thuốc.

Có một vài người sau khi được đấy ra ngoài thì tỉnh lại, khóc lóc nói xin lỗi đứa bé.

Những cảnh tượng này kích thích thần kinh của Lâm Hương Giang, khiến cô đứng ngồi không yên, vô ý thức đưa tay lên vuốt bụng.

Hoàng Kiều Liên đưa tay nắn chặt lấy tay cô: “Giang, nếu cậu sợ hãi thì đừng làm phẫu thuật nữa, cậu xem, Thanh Dương cũng di truyền gen của cậu, nhưng bây giờ không phải nó vẫn ổn hay sao?” Cô ấy thực sự không muốn Lâm Hương Giang phải chịu loại tội này.

Trong mặt Lâm Hương Giang xẹt qua một tia do dự, nhưng nhanh chóng kiên định nói: “Không, tớ không thế mang chuyện này ra đánh cược được, đứa bé là một sinh mệnh, nếu tớ mà sinh ra trẻ không khỏe mạnh, về sau nó sẽ oán Hoàng Kiều Liên hé môi, những lời nói khuyên nhủ nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ có thể nuốt trở về, không dám nói ra, cô ấy cũng sợ mình thuyết phục lung tung, đến lúc đó không sự.

không may sinh ra một đứa trẻ không khỏe mạnh, cô ấy cũng có tội.

Hai người đợi một lúc thì y tá đứng ở cửa phòng phẫu thuật hét lớn: “Lâm Hương Giang, ai là Lâm Hương Giang, đến lượt cô Thần kinh của Lâm Hương Giang bồng nhiên trở nên căng cứng, trong lòng bắt đầu không thể bình tĩnh được nữa, cô đau đớn mặc niệm trong lòng: “Cục cưng, mẹ xin lỗi, mẹ thực sự không dám đánh cược…”

“Đi đi, tớ ngồi đây đợi cậu đi ra” Hoàng Kiều Liên đã trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi đứa con, cho nên cô ấy có thể hiểu được cảm giác của Lâm Hương Giang…

Lâm Hương Giang đứng lên đi từng bước về phía phòng phẫu thuật, trái tim đập đồn dập.

“Dừng lại.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc.

Cả người Lâm Hương Giang chấn động, không cần quay đầu cô cũng biết người đến là ai.

Cô ấy chỉ dừng lại mấy giây, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ không tốt, có phải hẳn đến để ngăn cản cô không?

Mấy giây sau, cô tăng tốc đi về phía phòng phẫu thuật.

“Lâm Hương Giang, em đứng lại đó cho tôi!

Không có sự đồng ý của tôi, tôi xem ai dám làm phẫu thuật cho em?” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa vẫn bá đạo như cũ!

Lâm Hương Giang đã chạy tới cửa phòng phẫu thuật, nhưng lại không thể không dừng lại, cuối cùng quay đầu nhìn thẳng người đàn ông đang ở cách đó không xa: “Anh không thể ngăn cản tôi” Xem ra anh đã biết.

Hà Tuấn Khoa ngồi ở trên xe lăn, thuộc hạ của hẳn đăng đẩy hẳn đi về phía cô, cả người hắn mang theo hơi thở mạnh mẽ khiến lòng người sinh sợ hãi.

Mấy ngày nay cô không tới nhà họ Hà, ban đầu hắn cho rằng cô đang bận rộn với công việc, mãi đến bốn, năm ngày sau hẳn mới cảm thấy không thích hợp, thế là phái thuộc hạ của mình đi điều tra xem mấy ngày nay cô đang làm cái qì Cô không biết động tính của hắn, nhưng hắn lại biết mỗi ngày cô làm những cái gì Cô dám giấy hẳn lén lút đến bệnh viện làm phẫu thuật phá thai!

Giờ phút này hẳn đã đi đến trước mặt cô, tuy räng hẳn đang ngồi nên thấp hơn cô không ít, nhưng khí thế trên người hắn thì lại vô cung đáng sợ.

Hắn híp đôi mắt chim ưng lại lạnh lùng nhìn cô, giọng nói cũng trở lên lạnh lùng: “Em dám dụng trộm đi phá thai con của tôi? Ai cho em cái má gan này?”

“Đấu bé này không thế giữ” Cô hít sâu một hơi nói.

“Tại sao lại không thể giữ? Chẳng lẽ là bởi vì đứa bé là con tôi?”

Lâm Hương Giang không thế làm gì: “Anh biết rõ lý do vì sao mài”

Hà Tuấn Khoa nhếch môi mỏng đối mặt với cô, nói: “Tôi tin gen của tôi không kém, cũng tin tưởng em không có việc gì, nếu không thì đã không có đứa bé thông minh như Thanh Dương”

“Không phải là vấn đề thông minh hay không, mà là vấn đề liệu đứa bé có khỏe mạnh hay không!”

“Không phải Thanh Dương rất là khỏe mạnh hay sao? Cho dù đứa bé có di truyền gen của em, em cũng đã làm kiếm tra, chỉ là tính lặn, không ai kích phát đứa bé, cả đời này nó cũng sẽ không có việc gì” Hẳn không cho rằng đây là chuyện gì kinh khủng cả.

Lâm Hương Giang thì lại không giống anh, cô không vượt qua được rào cản trong lòng “Tôi đã nói rồi, không thế giữa đứa bé này được” Thái độ của cô vẫn kiên định như cũ

Bình Luận (0)
Comment