Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 540

Chương 540: Cô ấy có chết cũng sẽ không gả cho anh ta

“Thật sao? Vậy thì chúc mừng cậu, cũng chúc mừng tớ luôn, tớ lại có thể làm mẹ đỡ đầu rồi!”

Hoàng Kiều Liên rất vui mừng cho Lâm Hương Giang khi nghe Lâm Hương Giang nói có thể giữ lại đứa bé.

Hai ngày qua, tâm trạng của Lâm Hương Giang quả thực đã thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là khi nghe thấy lời nói của cô ấy, nụ cười trên môi cô hơi hạ xuống.

“Cơ thể của cậu hồi phục sao rồi? Có cần tớ đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra không?” Lâm Hương Giang nghĩ đến lúc trước Hoàng Kiều Liên vì muốn giữ lại đứa bé mà đã cãi nhau rất căng thẳng với Nguyễn Cao Diệp, nhưng cuối cũng vẫn không thể giữ lại.

Cô ấy thích trẻ con như vậy mà lại không thể có được, cô ấy sẽ rất buồn mỗi khi nhớ tới nó.

Ánh mắt Hoàng Kiều Liên lóe lên, giọng điệu cũng lạnh nhạt xuống: “Không sao, tớ đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, hồi phục rất tốt, sau này muốn có con cũng không sao, chỉ là… Có lẽ tớ sẽ không muốn nữa”

Không có người đàn ông nào đáng giá để cô ấy sinh con “Bây giờ cậu nói những lời này có phải là hơi sớm không? Nói không chừng cậu sẽ nhanh chóng gặp được người định mệnh của đời mình đó.” Lâm Hương Giang hy vọng có một người đàn ông tốt xuất hiện, có thể cho cô ấy một chút ấm áp, để cô ấy hoàn toàn quên đi những tổn thương mà Nguyễn Cao Diệp tạo thành.

“Không cần, hiện tại tớ cảm thấy sống một mình rất tốt, đàn ông đối với tớ chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hơn nữa sống một mình sẽ càng thoải mái hơn”

Lâm Hương Giang nghe vậy, nghĩ thầm cô ấy đã bị Nguyên Cao Diệp tổn thương nặng nề cho nên mới có thể nói ra những lời như vậy.

“Đúng rồi, tớ dự định rời khỏi chỗ này” Cố đột nhiên nói.

Lâm Hương Giang cảm thấy ngoài ý muốn: “Rời đi? Đi đâu?”

“Tớ chưa biết, tùy tiện đi chỗ nào đó du lịch giải sâu”

“Đi du lịch? Vậy cũng được, cứ buồn bực sẽ không tốt cho cơ thể” Cô tán thành việc cô ấy đi giải sầu.

“Đáng tiếc bây giờ cậu đang là phụ nữ mang thai, nếu không tớ nhất định sẽ bắt cóc cậu đi cùng” Hoàng Kiều Liên cười nói đùa.

“Vậy thì đợi tớ sinh xong rồi chúng ta cùng đi?”

“Tớ không chờ được lâu như vậy, hơn nữa, nếu tớ mà thật sự bắt vóc cậu, tổng giám đốc.

Khoa nhà cậu sẽ không bỏ qua cho tớ”

Cô ấy dừng lại một chút, nằm chặt lấy Lâm Hương Giang: “Cậu nhất định phải hạnh phúc đó.”

Không dễ gì mới có thể gặp được một người đàn ông tốt.

“Tớ sẽ như vậy, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ giúp cậu dạy dỗ Nguyên Cao Diệp” Lâm Hương Giang đã khó chịu với Nguyễn Cao Diệp từ lâu rồi.

Tròng mắt Hoàng Kiều Liên cười giống như không cười: “Đừng nhắc tới anh ta nữa, anh ta đối với tớ đã không còn quan trọng nữa.”

Hoàng Kiều Liên đã đặt xong vé máy bay, chuẩn bị bất đầu chuyến hành trình.

Vào ngày này, Hàn Vân Huệ đột nhiên hẹn gặp mặt cô.

Bên trong sảnh quán cà phê, Hoàng Kiều Liên cầm một tách cà phê, ngồi đối diện cô là Hàn Vân Huệ.

Mặc dù Hàn Vân Huệ đã có tuổi, nhưng được chăm sóc tốt cho nên nhìn qua cùng lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi Bây giờ ở bên trong nhà họ Nguyễn, bà ta cũng dần dần có tiếng nói ở trong nhà.

“Dì hẹn tôi đến đây có việc gì a?” Hoàng Kiều Liên hỏi “Kiều Liên, tôi vẫn muốn nói cháu một tiếng xin lỗi” Hàn Vân Huệ liếc đánh giá cô vài lần rồi mới mở miệng nói Hoàng Kiều Liên thả chiếc muỗng cà phê trên tay xuống, thản nhiên cong môi: “Tại sao?”

“Là lỗi của Diệp khiến cho đứa bé đầu tiên của hai đứa không còn” Đến tận bây giờ Hàn Vân Huệ vấn còn cảm thấy đáng tiếc, nếu không thì bà †a đã có cháu để ôm rồi “Đây là chuyện đã qua rồi” Hoàng Kiều Liên rũ mắt.

“Tôi biết trong lòng cháu vấn còn tức giận, thật ra Diệp cũng rất đau lòng, tôi có thể thấy được rằng nó cũng rất quan tâm đến đứa bé kia..”

“Hôm nay dì đến đây là để tẩy trắng cho anh †a sao?” Hoàng Kiều Liên bất thình lình ngắt lời bà 1a.

Hàn Vân Huệ lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải, tôi chỉ muốn nói với cháu, Diệp nó không có lạnh khốc như cháu nghĩ, nó đã hối hận, mà nó cũng đã nói với dì là muốn kết hôn với cháu, nó phát hiện là mình có tình cảm với cháu”

Hoàng Kiều Liên nghe vậy thì cuối cùng cũng đã hiểu rõ, bà ta không phải đến đây để tẩy trắng mà là đến để nói khách.

“Dù nói những lời này thì có ý nghĩa gì?” Cô đã không quan tâm Nguyễn Cao Diệp nghĩ gì nữ: cũng không quan tâm anh ta có tình cảm đối với cô hay không.

“Tôi muốn nói là, hai đứa đã ở bên nhau lâu như vậy, mà cháu cũng có tình cảm với nó, nếu hai đứa đã cùng thích nhau thì đừng có bỏ lỡ, hai đứa hãy kết hôn đi” Hàn Vân Huệ khuyên nhủ.

Hàn Vân Huệ vẫn luôn đau đầu về vấn đề kết hôn của con trai mình, xung quanh con trai bà ta có rất nhiều phụ nữ, nhưng không có một ai là lâu dài, thái độ luôn là dạo chơi thế giới Hiếm khi anh ta chủ động nói muốn kết hôn với Hoàng Kiều Liên, bà ta cũng không có ý kiến gì, bà ta không quan tâm cái gọi là thân thế bối cảnh, chỉ cần là một cô gái tốt là được.

Hoàng Kiều Liên hơi ngoài ý muốn, không ngờ mục đích của đối phương lại là muốn khuyên nhủ cô kết hôn với Nguyễn Cao Diệp!

Cô giật mình, sau đó cười khẽ một “Dì đang nói đùa gì vậy? Anh ta nói muốn kết hôn với tôi thì tôi sẽ phải gả cho anh ta sao? Tôi không phải không phải anh ta thì không gả”

“Cháu xem cháu lại đang nói lẫy, nếu cháu có cái gì tức giận thì cứ nói với tôi, đừng vì hờn dỗi mà để lỡ mất nhau” Tính tình của Hàn Vân Huệ cũng coi như tốt.

“Tôi không có biến thái đến mức tùy tiện phát.

cáu với người khác, huống hồ đây là chuyện giữa tôi và anh ta, cho dù di là mẹ của anh ta cũng không tiện nhúng tay vào” Thái độ của Hoàn: Kiều Liên rất là kiên quyết: “Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, cả đời này tôi gả cho ai cũng được, chỉ riêng là sẽ không gả cho anh ta.”

Hàn Vân Huệ nhíu mày, bà ta không ngờ là cô lại oán giận Nguyễn Cao Diệp như vậy, cho nên..

Bọn họ không thể kết hôn sao?

“Kiều Liên..”

“Dì không căn phải nói nữa, tôi hiểu rõ ý của dì, làm phiền dì trở về nói cho anh ta biết ý của tôi, anh ta muốn cưới ai thì cưới, đừng làm phiên tôi nữa, tôi sẽ sớm rời khỏi chỗ này”

Hàn Vân Huệ giật mình Hoàng Kiều Liên gật đầu: “Đúng vậy”

Cháu muốn đi?”

“Cháu muốn đi đâu? Hay là cháu đang cố ý muốn trốn tránh Diệp?”

“Tôi quả thực không muốn gặp anh ta, nhưng cũng không thể nói là cố ý muốn trốn tránh anh 1a, tóm lại về sau chúng ta đường ai nấy đi, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nhau” Cô nói xong thì đứng dậy.

“Hôm nay cảm ơn dì đã mời tôi uống cà phê”

Hoàng Kiều Liên nói xong thì quay người đời đi không ngoảnh đầu lại Hàn Vân Huệ còn muốn gọi cô nhưng đã muộn rồi, bà ta thở dài thườn thượt, xem ra chuyện kết hôn của con trai vẫn chưa được giải quyết rồi Nguyễn Cao Diệp không biết là mẹ mình hẹn gặp Hoàng Kiều Liên, nghe bà ta chủ động động.

nói tới việc này, anh ta không khỏi ngạc nhiên: “Ai bảo mẹ đi tìm cô ấy vậy? Mẹ có thể đừng can thiệp vào chuyện của con không?”

“Không thể! Nếu mẹ mà không quản, mẹ thấy con sẽ phải sống độc thân suốt quãng đời còn lại mất!” Hàn Vân Huệ tức giận “Buồn cười, nếu con mà thật sự muốn kết hôn, có rất nhiều người phụ nữ xếp thành hàng dài chờ con cưới, nhưng mà con nói cho mẹ biết, hiện tại con chỉ muốn cưới Kiều Liên, tại sao mẹ lại đi quấy rầy cô ấy?” Anh ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Mẹ gặp cô ấy rồi? Cơ thể cô ấy hồi phục sa?

Hàn Vân Huệ tức giận khịt mũi một tiếng: “Nếu con quan tâm đến bọn bé thì tại sao không tự mình đến mà gặp con bé?”

“Con cũng muốn đi gặp cô ấy lắm, nhưng mà bây giờ cô ấy vừa nhìn thấy con sẽ tức giận, con sợ sẽ chọc giận cô ấy” Anh ta định đợi cô ấy thể cô gần hồi phục thì sẽ đến gặp cô ấy.

“Nếu con thật sự muốn đi gặp con bé thì nên đi gặp con bé càng sớm càng tốt, con bé muốn rời đi”

“Mẹ có ý gì? Nguyễn Cao Diệp nhíu mày.

“Ý là con bé muốn rời khỏi chỗ này, hơn nữa con bé nói con bé có chết cũng sẽ không gả cho con, cũng không muốn gặp lại con” Hàn Vân Huệ coi như là đã truyền đạt lại ý của Hoàng Kiều Liên.

Đáy mắt Nguyễn Cao Diệp có cái gì đó lóe lên: “Cô ấy muốn rời đí? Cũng không hỏi thèm xem con có chịu hay không?” Cô ấy không muốn gặp anh ta? Điều này làm sao có thể chứ?

Bình Luận (0)
Comment