Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 565

Chương 565: Em gái con đâu

Trái tim của Lâm Hương Giang vừa quay về lại chỗ, lại nghĩ đến cái gì đấy, vẻ mặt liền trẻ nên căng thẳng, không hề chớp mắt mà nhìn hẳn, cẩn thận mà hỏi: “Vậy nó…thế nào rồi? Khỏe mạnh không?”

Hà Tuấn Khoa cầm lại tay cô, gật đầu: “Ừm, khỏe mạnh”

Hắn biết cô đang lo lắng cái gì, nói tiếp: “Con bé mà Thanh Dương khỏe như nhau, nhưng mà vì sinh non nên còn chưa phát triển hết, bác sĩ dùng những biện pháp tốt nhất để chăm sóc cho con bé ở trong phòng giữ ấm rồi “Tôi…tôi muốn nhìn nó, được không?” Đột nhiên Lâm Hương Giang rất muốn xem xem đứa trẻ như thế nào.

Hắn nói đứa bé khỏe mạnh như là Thanh Dương, cũng là nói trên người đứa trẻ hoàn toàn không có gen đó của cô, nhưng mà lại là gen ẩn.

“Giờ vẫn chưa được, tình trạng của em vẫn chưa cho chép như vậy, qua vài ngày nữa hãng nói, huống hồ giờ con bé vẫn không thể bị làm phiền được” Hà Tuấn Khoa khẽ cười rồi nói.

Lâm Hương Giang có chút vội vàng, nhưng nghe thấy lời hắn nói, liền nhấn chìm cái suy nghĩ ở trong đầu xuống: “Được thôi, vậy hai ngày nữa tôi đến xem nó.”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa sâu thảm mà nhìn cô, hỏi: “Em cũng không hỏi tôi là con gái hay Con trai sao?”

Nhất thời suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn, ngược lại không hề nghĩ đến việc hỏi cái này: “Nam nữ gì đều được…

€ô nhìn vào ánh mắt có chút ẩn ý của hắn, phỏng đoán: “Là con gái?”

“Sao em không đoán là con trai?”

“Đoán qua ánh mắt của anh, thì thực sự là con gái rồi?” Một tia sáng lóe lên trong mắt cô.

Hắn gật đầu: “Đúng”

Cuối cùng tâm trạng của Lâm Hương Giang cũng tốt hơn rất nhiều, trong lòng tràn đầy vui mừng, chắc chẩn là một cô bé rất xinh xắn…

“Chắc là anh rất vui nhỉ? Tôi lại sinh cho anh một cô tình nhân bé bỏng rồi” Cô cố ý nói như vậy.

“Ừm, rất vui” Hắn không hề do dự mà thừa nhận.

Lâm Hương Giang thở dài một hơi: “Tôi biết ngay mà, sau này anh có cô tình nhân nhỏ kia là đủ rồi”

Hắn đứa tay nhéo mũi cô: “Ghen với cả con gái mình hả? Tôi vui vì em bình an vô sự, chắc em cũng biết đối với tôi em quan trọng hơn bất cứ ai” Hắn nói đến cuối cùng, nhìn chăm chằm vào đôi mắt cô.

Trái tim Lâm Hương Giang khế rung động, kéo tay của hắn đặt lên bên má, giống hệt như một con thú cưng mà cọ lên mu bàn tay hẳn: “Tôi biết rồi”

“Chị cả anh đâu? Có phải là đứa bé do chị ta nên mới động thai không?” Lâm Hương Giang nhớ đến Hà Hàm Bội, trong lòng vẫn rất tức giận.

Con ngươi đen của Hà Tuấn Khoa khế trầm lại, giọng điệu lạnh lùng: “Chị ta bị tôi đuổi đi rồi, sau này chị ta đừng hòng bước lại gần em một bước”

Thực ra tình hình lần này rất nghiêm trọng, chỉ cần có chuyện gì không ổn, thì Lâm Hương Giang và đứa trẻ sẽ mất mạng, chỉ là hắn vẫn chưa nói cho cô thôi, để tránh cô bị dọa sợ.

Chuyện này hẳn sẽ ghi nhớ, chuyện mà chị cả làm với cô và đứa trẻ là quá ác độc rồi, ông trời sẽ không tha thứ đâu.

“Sau này tôi cũng không muốn gặp lại chị ta nữa” Lâm Hương Giang thấp giọng mà nói, cũng may là đứa trẻ không sao hết, nếu không thì đời này cô sẽ không tha thứ cho Hà Hàm Bội.

Ba ngày sau, Lâm Thanh Dương được cho phép đến bệnh viện thăm Lâm Hương Giang, “Mẹ, em gái của con đâu? Con muốn gặp em ấy” Lâm Thanh Dương vừa đến liên hỏi.

“Sao con không quan tâm mẹ một chút đi?” Lâm Hương Giang khó chịu mà liếc cậu bé một cái “Ồ, mẹ, mẹ không sao chứ? Vết thương có còn đau không?” Tên nhóc ranh này quan tâm thì là quan tâm, nhưng mà thái độ thì cứ như là cho có lệ, tâm trí cậu bé đang ở chỗ em gái hết rồi.

“Đau, đau lắm ấy, suýt chút nữa thì mẹ chết trên bàn phẫu thuật rồi” Lâm Hương Giang lẩm bầm nói.

“Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu, con thấy không phải giờ Mẹ Tạ đang yên ổn hay sao?”

Lâm Hương Giang lười nói chuyện với cậu bé, cô nhìn về hướng Hà Tuấn Khoa, hỏi: “Anh muốn đưa nó đi xem em gái sao?” Nói ra thì đến giờ cô vẫn chưa được nhìn thấy con gái, cũng rất muốn đi gặp cô bé.

Hà Tuấn Khoa gật đầu: đi”

Mất ba giây Lâm Hương Giang mới lấy lại được Thanh Dương: “Tôi cũng có thể đi sao?”

Thanh Dương cô lập tức trở nên tỉnh táo.

Hà Tuấn Khoa bảo Cốc Nam Ninh đưa xe lăn đến: “Chúng †a cùng nhau ngồi xe lăn đi”

Hẳn trêu chọc.

Lâm Hương Giang nhìn hẳn, có thể ngồi xe lăn đi cũng là tốt rồi Trong phòng giữ ấm có một đứa trẻ sơ sinh bé nhỏ đang năm trong, bởi vì sinh non, nên trọng lượng của cô bé rất nhẹ, lúc này cô bé đã ngủ say rồi, bác sĩ, y tá ở đây chăm sóc cô bé rất tốt.

Lâm Hương Giang không chớp mắt mà nhìn đứa trẻ trong phòng giữ nhiệt, đột nhiên có một loại cảm giác không chân thực mà cứ “Ừm, tôi đưa cả em như đang nằm mơ.

Bảy tháng trước, cô mang thai cô bé, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên, không hề nghĩ rằng bọn họ sẽ gặp mặt theo cách như thế này.

“Mẹ à, sao em gái lại nhỏ như vậy? Lúc con sinh ra cũng như vậy sao?”

Lâm Thanh Dương nhịn không được mà tò mò hỏi “Lúc con sinh ta nặng hơn ba cân, cũng tính là nặng rồi, nặng hơn em gái con nhiều”

Mặc dù lúc đó cuộc sống rất vất vả, nhưng con trai cô cứ như hiểu được tình cảnh của cô, nên không làm khổ cô mấy “Em gái quá đáng thương rồi, sau này con sẽ chăm sóc em ấy nhiều hơn.’ Lâm Thanh Dương biết quá trình em gái sinh ra, đột nhiên lại có cảm giác trách nhiệm người anh.

“Con và em gái phải yêu thương lẫn nhau đấy” Lâm Hương Giang nói.

“Mẹ, cha, em gái tên là gì vậy? Con là Thanh Dương, em ấy không tên là Tinh Tinh đâu chứ?”

Lâm Hương Giang suy nghĩ một lát: “Tên thường gọi của em bé là Tinh Tinh cũng rất được đấy” Cô nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, sau đó hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Em thấy được là được” Hắn không ý kiến gì.

“Thực sự gọi là Tinh Tỉnh sao? Lâm Tỉnh Tinh? Hay là Hà Tinh Tinh?” Cho dù là cái nào thì Lâm Thanh Dương đều cảm thấy không hay cho lãm.

“Chỉ có tên gọi ở nhà là Tỉnh Tỉnh thôi, tên chính thức thì từ từ rồi nghĩ đi” Lâm Hương Giang sẽ không qua loa với tên con gái như thế đâu.

“Tinh Tỉnh, Tỉnh Tinh, anh là anh trai của em này, anh tên là Thanh Dương đó.’ Lâm Thanh Dương chào hỏi với em gái, nhưng cô bé ngủ say rồi, không biết cái gì hết.

“Xem cũng xem rồi, chúng ta đừng làm phiền em bé ngủ nữa” Hà Tuấn Khoa cũng rất thương đứa con gái này, dù sao khó lầm thì cô bé mới ra được.

“Tinh Tinh, con ngoan ngoãn nhé, qua một đoạn thời gian nữa thì cha và mẹ sẽ đến thăm con” Lâm Hương Giang có chút không nỡ, nhưng cũng hiểu giờ cô bé chỉ có thể đợi ở trong phòng giữ nhiệt Con gái bọn họ ở trong phòng giữ nhiệt hai tháng, bác sĩ kiểm tra các chỉ số của cô bé đều bình thường, khi không có vấn đề gì nữa thì cho phép bọn họ đưa con về nhà để nuôi nấng.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đưa con gái về nhà, Lâm Hương Giang ôm lấy con gái bé bỏng ở trong lòng, cảm giác tìm sắp tan chảy rồi.

Cô rất biết ơn, cũng rất thỏa mãn.

€ô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cười hỏi: “Anh có muốn ôm con bé không?”

Đương nhiên là Hà Tuấn Khoa muốn rồi, liền có chút căng thẳng: “Được”

Lâm Hương Giang đưa con gái vào trong lòng hẳn, gắn phát hiện mình không thế ôm được trẻ con một cách tử tế, lại có chút luống cuống tay chân.

Lâm Hương Giang không khỏi phì cười: “Anh không cần căng thẳng như vậy, anh để đầu của con bé lên khủy tay của anh..”

Không biết có phải là hẳn ôm không thoải mái hay không, con gái rất không nể mặt mà khóc ầm ï lên, khuôn mặt khóc đến đỏ ửng.

Hà Tuấn Khoa liền căng thẳng, không biết phải làm thế nào.

Lâm Thanh Dương chạy qua nói: “Cha à, sao cha ngốc thể hả? Vẫn là để con ôm em gái cho” Cậu bé nói xong liền đưa tay ra,ôm lấy em gái.

Lâm Hương Giang không yên tâm: “Con cẩn thận chút”

“Con biết Lâm Thanh Dương cứ như là biết làm sao để dỗ em gái, ôm lấy em gái rồi nhẹ nhàng dỗ cô bé, lại đùa cô bé, cô bé không khóc nữa, còn mở to mắt ra, nhìn cậu bé không chớp mắt.

“Hai người xem này, em ấy nhận con làm anh trai em ấy rồi!” Lâm Thanh Dương vui vẻ mà nói.

Hà Tuấn Khoa lại nhíu chặt mày, dáng vẻ có chút buồn bực.

Bình Luận (0)
Comment