Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 571

Chương 571: Sao con lại nhẫn tâm như vậy

Lâm Hương Giang nhìn hai người ngồi ở đối diện dính nhau như keo rốt cuộc không nhịn được than thở: “Hai người cố ý tới đây để thể hiện tình cảm ở trước mặt em sao?

“Dĩ nhiên không phải, bọn anh tới đây là để nói cho em biết bọn anh đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, bây giờ đã là quan hệ vợ chồng danh xứng với thực, thuận đường đến đây để cảm ơn em” Nguyễn Cao Cường cười nói.

Lâm Hương Giang bĩu môi, không thể nhìn ra dáng vẻ của họ tới đây là để cảm ơn.

Trên bàn có hai quyển số màu đỏ, đó chính là giấy chứng nhận kết hôn của họ, cô hoàn toàn không tin khi họ nói không cố ý thể hiện tình cảm.

“Anh nói cảm ơn em mà hai người tới tay không vậy sao, không thấy anh mua hoa quả tới hai người cứ như vậy cảm ơn em sao?”

Thực ra trong lòng Lâm Hương Giang cảm thấy rất vui, họ có thể tháo gỡ mâu thuẫn ở cạnh bên nhau dù sao cũng tốt hơn việc rõ ràng yêu nhau nhưng lại cố ý làm tổn thương đối phương.

“Không còn cách nào, có quá nhiều phóng viên săn ảnh đuổi theo nên bọn anh không tiện đi mua quà” Những lời Nguyễn Cao Cường nói đều là thật, sau khi họ bước ra khỏi cục dân chính đã bị phóng viên chặn lại “Không phải chỉ là chút hoa quả thôi sao lần sau anh sẽ mua cho em, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu” Anh ta không tim không phổi cười nói.

Lâm Hương Giang trợn trừng mắt, anh ta nói giống như cô không thể mua nổi hoa quả vậy.

“Nói đi, khi nào thì mời em uống rượu mừng?” Cô hỏi.

“Sắp rồi, bọn anh đang chọn thời gian hơn nữa còn phải đặt may áo cưới và lễ phục”

Nguyễn Cao Cường đã không kịp chờ đợi cho Đào Hương Vi một hôn lễ chính thức.

“Vậy em chúc mừng hai người trước.”

“Bọn anh dự định sau khi kết hôn thì đi hưởng tuần trăng mật nên muốn hỏi thử em và Hà Tuấn Khoa có muốn đi cùng hay không?” Nguyễn Cao Cường nói Lâm Hương Giang không khỏi buồn cười: “Đi tuần trăng mật còn có thể kết bạn đi cùng sao?”

“Tại sao không thế? Nhiều người chơi mới vui, bọn anh cũng không chê hai đứa em”

“Thế nhưng bọn em ghét bỏ anh…” Lâm Hương Giang vẫn đang ôm con gái nhỏ, con còn nhỏ như vậy nên họ cũng đừng nghĩ có thế đi hưởng tuần trăng mật.

“Vậy thì thôi, em nên yên tâm ở nhà làm mẹ đi” Nguyễn Cao Cường trêu chọc.

Sau khi hai người tới nói với cô chuyện tốt của họ thì rời đi, lúc tới cửa ra vào.

Đào Hương Vi hết sức chăm chú nhìn cô nói: “Giang, thật sự cảm ơn em”

Nếu không phải cô nói cho cô ta biết những chuyện kia thì cô ta vẫn sẽ hiểu lầm Nguyễn Cao Cường, họ cũng không thể nhận giấy chứng nhận kết hôn nhanh như vậy.

“Chị đã là chị dâu của em rồi còn nói cảm ơn cái gì chứ, đừng khách sáo với em như vậy” Lâm Hương Giang cười nói.

“Đúng vậy, em đừng khách sáo với con bé, bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi”

Nguyễn Cao Cường đưa tay ôm Đào Hương Vĩ.

Lâm Hương Giang nguýt anh ta, anh ta có vợ là hoàn toàn quên mất cô em gái này rồi Hôn lễ của Nguyễn Cao Cường và Đào Hương Vi được tổ chức vô cùng khiêm tốn, họ mời bạn bè và người thân quen ở trong trang viên của nhà họ Nguyễn chứ không muốn bị người ở bên ngoài quấy rầy.

Nhưng mà ngày họ kết hôn vẫn có rất nhiều phóng viên truyền thông ngồi chờ ở bên ngoài, tin tức họ kết hôn cũng được tìm kiếm một cách sôi nổi.

Đào Hương Vi không ngờ có một ngày bản thân thực sự tha thứ cho anh ta đồng thời còn trở thành vợ của anh ta.

Khi anh ta đeo nhẫn cưới cho cô ta thì trong lòng cô ta không thể khống chế được nổi lên gợn sóng, và khi anh ta nói câu “Anh yêu em” bên tai cô ta thì nước mắt cô ta không nhịn được rơi xuống.

Cô ta đột nhiên bật cười, hóa ra mình vẫn luôn yêu anh ta…

Sau bữa tiệc Nguyễn Cao Cường kéo cô ta đi tới trước cửa của một căn phòng: “Anh có niềm vui bất ngờ dành cho em”

Đào Hương Vi buồn cười nhìn anh ta: “Cái gì vậy? Sao lại tỏ ra thần bí như vậy?”

Nụ cười trên mặt anh ta thu lại trở nên nghiêm túc: “Anh đã từng nói anh hy vọng có thể cho em những thứ tốt nhất, anh không muốn em cảm thấy tiếc nuối vì anh”

Nhìn thấy anh ta như vậy trái lại cô ta cảm thấy hơi thấp thỏm: “Rốt cuộc anh muốn tạo cho em niềm vui bất ngờ gì vậy?”

Anh ta nắm chặt tay cô ta, vẻ mặt trầm tĩnh nói: “Đi theo anh” Dứt lời đẩy cánh cửa ở trước mắt ra.

Đào Hương Vi đi theo bước chân anh ta vào bên trong, chỉ chốc lát cô ta đã nhìn thấy những người ở bên trong.

Cô ta lập tức dừng bước ngơ ngác nhìn đôi vợ chồng già kia, trong lồng ngực dâng lên cảm xúc phức tạp, hết cảm xúc này đến cảm xúc khác thậm chí cô ta còn có loại xúc động muốn tránh thoát tay của anh ta quay đầu rời đi.

Đôi vợ chồng già nhìn thấy cô ta thì đứng dậy, bà cụ bước lên phía trước một bước muốn tới gần cô ta, giọng nói hơi run rẩy kêu lên: “Con gái…”

Cơ thể Đào Hương Vi run lên, cô ta cảm thấy không quen khi lại một lân nữa được nghe thấy giọng của mẹ sau nhiều năm.

Lúc trước cô ta nghỉ học bởi vì mang thai, sau khi về nhà bố mẹ lại bắt cô ta phá thai nhưng cô ta không chịu, họ sợ mất mặt nên đuổi cô ta ra khỏi nhà còn nói không có người con gái như cô ta.

Nhiều năm trôi qua cô ta một mình nuôi con có vất vả như thế nào cũng không nói, cũng không muốn tìm bố mẹ của mình, cô ta không muốn lại làm cho họ mất mặt.

Cô ta chưa từng nghĩ sẽ nhận là có quen biết họ.

Cô ta đứng im tại chỗ không có bất kỳ phản ứng nào, mẹ Phương bước tới ôm cô ta nghẹn ngào nói: “Vi Vi, con là một đứa trẻ bướng binh, cha mẹ nói không cần con nữa thì con thực sự rời bỏ cha mẹ sao, nhiều năm như vậy mà cũng không về thăm cha mẹ, sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ?”

Đào Hương Vi nhất thời khó mà đáp lại tình cảm của người thân đã mất mà lại có được này, cô ta không biết phải đối mặt với cha mẹ như thế nào.

“Con…Con không muốn hai người phải khó xử, thực ra mình con cũng rất tốt”

“Con nói cái gì vậy chứ, một mình sao có thể tốt được chứ? Cũng may bây giờ con đã có gia đình, nếu không phải Cẩm đến tìm cha mẹ thì có lẽ đến lúc chết cha Mẹ Tạ không thể gặp được con” Mẹ Phương đã không còn so đo về những chuyện hoang đường mà cô ta đã làm từ lâu rồi.

“Đúng vậy, con đối với cha mẹ thực sự là quá nhẫn tâm” Cha Hùng cũng nói.

“Thật xin lỗi… Đào Hương Vi chỉ có thể nói xin lỗi.

“Mọi người đừng nói những lời buồn bã này nữa, hôm nay là ngày vui của con và Hương Vi cũng là ngày đoàn tụ của ba người nên phải vui vẻ một chút” Nguyễn Cao Cường cười nói “Đúng vậy, Cẩm nói rất đúng, hôm nay là ngày vui nên chúng †a phải vui vẻ chứ không thể khóc” Mẹ Phương vàng lau nước mắt nhìn con gái từ trên xuống dưới: “Gầy quá, con không ăn cơm sao?”

“Mẹ, bây giờ cô ấy là ngôi sao nên phải gầy” Nguyễn Cao Cường nói tiếp.

Đào Hương Vi liếc xéo anh ta, anh ta đổi giọng gọi mẹ thật là nhanh.

“Là ngôi sao cũng không thể tự làm khổ mình” Mặc dù mẹ Phương đau lòng nhưng cũng không dám nói thêm gì, sợ cô ta buồn bực lại không để ý tới họ.

“Mẹ, con không khổ, bây giờ con sống rất tốt” Những lời cô ta nói đều là thật lòng.

Mẹ Phương nhìn Nguyễn Cao Cường ở bên cạnh cô ta gật đầu đồng ý: “Mẹ tin con sống rất tốt, con đã tìm được người có thể.

dựa vào thì mẹ và cha con cũng cảm thấy yên lòng”

Đào Hương Vi nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng như có mật ngọt đang tan ra, hóa ra cái gọi là niềm vui bất ngờ của anh chính là giúp cô ta tìm lại tình cảm gia đình đã mất từ lâu…

Sau khi sắp xếp tốt cho cha mẹ Đào.

Hương Vị và Nguyễn Cao Cường trở lại phòng tân hôn của họ.

“Tại sao anh lại muốn tìm cha mẹ của em?” Cô ta khẽ hỏi.

“Cha của anh không có ở đây mà mẹ anh lại..” Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như cha mẹ em khỏe mạnh hơn nữa tại anh nên mọi người mới xảy ra mâu thị vậy thì anh hẳn là phải giải quyết cho em để em và họ có thể hòa thuận trở lại”

Đào Hương Vi suy nghĩ thấy anh ta nói cũng đúng, nếu không phải cô ta mang thai con của anh ta thì cô ta cũng sẽ không phải chịu nhiều cực khổ như vậy, chỉ là cô ta muốn giữ đứa trẻ lại nên cô ta cũng phải có trách nhiệm.

Bình Luận (0)
Comment