Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 582

Chương 582: Anh đùa em?

Lâm Hương Giang nghe thấy anh nói lời đó, cô nhìn anh với vẻ bàng hoàng.

Những gì cô ấy nói chỉ là những lời nói tức giận, nhưng anh lại trả lời khẳng định!

Một lúc sau, cô vẫn hoài nghỉ nhìn anh, cười nhẹ nói: “Tuấn Khoa, anh đang đùa em đúng không?”

Gương mặt Hà Tuấn Khoa không cảm xúc, dường như không nhìn ra vẻ mặt tổn thương của cô, lạnh nhạt nói với Cốc Nam Ninh: “Anh đưa cô ấy về đi”

Tối như này rồi, hơn nữa người của .Jess đang canh chừng như hổ đói, anh không yên tâm để cô tự về.

Cốc Nam Ninh biết lúc này anh rất nguy hiểm, không muốn rời đi: “thưa anh, để tôi bảo.

Tiến Thành đưa cô ấy về…..”

“Tôi bảo anh địch thân đưa!” Hà Tuấn Khoa ngắt lời anh ta.

Cốc Nam Ninh lo lắng nhìn anh, cuối cùng vẫn không phản kháng mệnh lệnh của anh: “Vâng”

Lâm Hương Giang cười nhìn hai bọn họ: “Ai nói tôi muốn đi? Còn chưa nói rõ mà anh đã vội vàng đuổi em đi?”

“Không có gì để nói, em mau đi đi!” Anh thấy răng phụ nữ nên nghe lời một chút thì tốt hơn.

Lâm Hương Giang hít sâu một hơi, ánh mắt dán chặt vào anh: “Vậy em hỏi anh thêm một lần nữa, anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với hai mẹ con cô ấy?”

Lúc này Hà Tuấn Khoa chỉ muốn cô mau chóng đi, nán lại thêm một giây sẽ càng thêm nguy hiểm.

Anh không nghĩ nhiều liền trả lời: “Phải, anh phải có trách nhiệm với cô ấy, câu trả lời này em đã vừa lòng chưa? Có thể đi được chưa?”

Nếu như lần đầu tiên anh ấy trả lời là vô tình, thì lần thứ hai trả lời nhất định là suy nghĩ trong thâm tâm anh rồi Cho nên cô không cần hỏi đến lần ba, mặc dù cô không hề tin.

Cô ấy chỉ có thể tự nói với bản thân, cũng có thể là đứa bé đó quá đáng yêu, anh không muốn để đứa bé đó thành con ngoài giá thú, anh muốn cho đứa bé một danh phận.

“Anh nghĩ kĩ chưa, anh muốn nhận con gái em không ý kiến, anh muốn cho Nguyệt Hương danh phận gì? Nhân tình của anh hay là vợ bé của anh? Dù là cái gì em đều sẽ không chấp nhận, em không thể chung một người đàn ông với người phụ nữ khác.”

“Đây là chuyện của anh, anh sắp xếp xong sẽ nói cho em.”

“Anh..” Lâm Hương Giang dường như bị anh làm cho phát điên, những lời nói vô liêm sỉ này mà anh cũng có thể nói ra, lẽ nào anh thật sự cho rằng cô phải là anh sao?

“Hà Tuấn Khoa em nói cho anh biết, em không cản anh cho bọn họ danh phận, nhưng đó sẽ là dấu chấm hết giữa em và anh!”

Cô cho rằng bản thân nói ra những lời nói tàn nhãn này, anh sẽ đổi ý, sẽ để ý đến cảm nhận của cô, nhưng cô sai rồi.

Anh chỉ thờ ơ nói: “Cốc Nam Ninh, đưa cô ấy đi” Anh không muốn nói thêm một lời nào với cô.

“Anh! Anh hay lắm! Lâm Hương Giang tức giản quay người nói với Cốc Nam Ninh: “Không cần theo tôi, tôi không cần anh tiễn!”

Nhưng Cốc Nam Ninh chỉ nghe mệnh lệnh của Hà Tuấn Khoa, vội đi theo.

Hà Tuấn Khoa nhìn người phụ nữ tức giận bỏ đi, không phải không nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt của cô, anh rất muốn kéo cô lại ôm vào lòng, những lời vừa rồi anh nói với cô đều là giả dối.

Nhưng…bây giờ anh không thể làm như thế.

Khi bọn họ đang cãi nhau ở hành lang, Nguyệt Hương đứng ở sau cửa phòng bệnh, cho nên lời của bọn họ nói cô đều nghe rõ mồn một.

Cô còn cho rằng Lâm Hương Giang quay về là cô đã mất đi cơ hội lấy lòng anh, không ngờ anh đã tính đến chuyện cho cô và con danh phận rồi!

Cô không giấu nổi vui mừng trong lòng, cô vốn chỉ là một người giúp việc hèn mọn của nhà họ Hà, bây giờ vì một đứa con, cô sắp thành bà chủ rồi!

Nếu như không có Lâm Hương Giang, cô chính là bà chủ nhà họ Hà!

Lâm Hương Giang không ngừng bực tức bước ra khỏi bệnh viện, tối nay cô không nên đến đây!

Bình Luận (0)
Comment