Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 601

Chương 601: Hà Tuấn Khoa phải chết

“Tổng giám đốc Hà, tài bản súng của anh tốt thật đấy, tôi phục rồi!” Dạ Hữu Khánh gần như bơi trở về, sau khi lên bờ anh ta ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.

Đám đàn em chưa từng thấy anh ta khâm phục ai, hôm nay lại thừa nhận sự lợi hại của Hà Tuấn Khoa, tất cả mọi người đều rất tò mò rốt cuộc tài bắn súng của anh giỏi tới mức nào?

Ngoài mặt Hà Tuấn Khoa tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh hết sức chấn động Một người bị thương vấn có thể kiên trì bơi về, chẳng những làm tiêu hao thể lực mà còn là thử thách về mặt ý chí.

Dạ Hữu Khánh này mạnh mẽ đến nỗi khiến người khác không dám coi thường Thảo nào một người lòng dạ nham hiểm như anh ta chợt có cảm giác tiếc nuối vì biết anh quá muộn: “Nếu chúng ta đã ngưỡng mộ nhau, chỉ bằng kết bạn đi được không?” Chỉ có người mạnh mới có tư cách làm bạn với anh ta.

Hà Tuấn Khoa suy nghĩ một lát, sau đó đáp: “Được chứ”

Dạ Hữu Khánh cười to: “Tốt, từ nay về sau anh là bạn của tôi, những chuyện xảy ra lúc trước đừng nhắc tới nữa”

Lâm Hương Giang kinh ngạc có chút dở khóc dở cười, sao hai người muốn giết nhau lại bắt tay trở thành bạn bè chỉ trong nháy mắt?

€ó vẻ quá kì lạ.

Tất nhiên người không thể chấp nhận sự thay đổi này chính là Jess, mắt thấy Hà Tuấn Khoa sắp mất mạng, thế mà giờ phút này anh ta không chết còn muốn làm bạn với Dạ Hữu Khánh?

Anh ta luôn cho rằng đầu óc của Dạ Hữu Khánh không bình thường, bây giờ xem ra quả thậ đúng như vậy, làm bạn chó má gì chứ?

“Thiếu chủ Dạ, quên là phải trả thù cho cô cả của chúng tôi và trả ơn tình cho cô ấy ư?”

Jess nén giận nhắc nhở.

Dạ Hữu Khánh quả thật xém chút đã quên chuyện này. Anh giơ tay kêu đàn em đỡ anh ta lên.

“Ân tình của cô ấy à. Bây giờ tôi chưa trả nhanh vậy được. Chờ tới lúc có thể trả thì trả”

Chắc chỉ có anh ta mới nói ra những lời vô sỈ như vậy.

Lúc này .Jess gấp tới độ muốn giậm chân: “Cô cả đã chết thảm lắm rồi, anh chỉ cần giết người hại cô ấy là trả ân tình cho cô ấy rồi.

Chuyện đơn giản như thế sao anh còn muốn kéo dài?”

Nụ cười của Dạ Hữu Khánh vốn đã hời hợt, lúc này đây khi nghiêm mặt lại, vẻ lạnh lùng hiện lên trong ánh mắt, anh khit mũi nói với giọng khinh bỉ: “Ai nói trả nợ ân tình của cô ta nhất định phải giết người? Tôi trả bằng cách khác không được sao? Tôi nghĩ thứ cô ta cân nhất hiện nay chắc là đến trước mộ đốt thêm cho cô ta ít giấy tiền vàng bạc. Vậy đi, mỗi năm vào ngày giỗ của cô ta, tôi sẽ sai người đi đốt tiền cho cô ta, cũng coi như đáp trả ân tình của cô ta”

Jess thực sự không ngờ anh ta sẽ nói như thế, anh ta tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh: “Anh!”

Nói như vậy, hôm nay chỉ có mình anh ta chịu báo thù vì cô cả!

Anh ta đột nhiên giơ súng lên nhắm thẳng hướng Hà Tuấn Khoa đang đứng, rồi nổ súng mà không do dự chút nào!

“Pằng, pằng”

Hai tiếng súng vang lên.

Lâm Hương Giang chưa kịp phản ứng đã bị Hà Tuấn Khoa bổ nhào ôm lấy, né tránh phát súng của .Jess.

Chỉ là, khi anh ta nổ súng đồng thời còn kêu lên một tiếng đau đớn. Ngay sau đó, súng của anh ta rơi xuống đất, trên cánh tay có máu chảy xuống.

Là Cốc Nam Ninh nổ súng, anh ta bắn thẳng vào tay cầm súng của .Jess..

Jess đã sơ suất, anh ta quên mất còn Cốc.

Nam Ninh ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa.

Anh ta căn răng chịu đựng cơn đau dữ dội, oán hận nhìn Hà Tuấn Khoa chằm chẳm: “Tao nhất định sẽ lấy mạng của mày!”

Hà Tuấn Khoa híp mắt lại: “Bây giờ tôi cho anh cơ hội, chúng ta chính thức thi đấu một lần, nếu như anh vẫn bị thất bại thì anh hãy từ bỏ đi!”

“Đây là một ý kiến hay, hai người giải quyết luôn ân oán ở đây, không cần phải lén lút đấu qua đấu lại nữa” Dạ Hữu Khánh cũng đồng ý.

Jess nghĩ thầm mình chỉ có một cái mạng quèn thôi, đấu với Hà Tuấn Khoa một trận biết đâu còn có cơ hội báo thù thay cô cả!

Vì thế, anh ta cũng đồng ý: “Được, chúng ta qua đó thí đấu đi!”

Bình Luận (0)
Comment