Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 624

Chương 624: Cô chỉ là món đồ chơi của tôi mà thôi

Đôi mắt của Nguyễn Cao Cường nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trang điểm tinh xảo của người phụ nữ ở trước mặt, không thể phủ nhận rằng cô ta rất tỏa sáng ở dưới ngọn đèn sân khấu, là một ngôi sao trời sinh.

Nhưng mà người phụ nữ của anh ta không cần sống dưới ánh đèn, anh ta có thể đáp ứng mọi nhu cầu vật chất của cô ta!

Cô ta cũng có thể đi đóng phim, quay quảng cáo, nhưng anh ta muốn cô ta coi việc đóng phim như một sở thích chứ không phải sự nghiệp.

Đặc biệt không được quay phim quảng cáo với những người đàn ông đang có âm mưu quấy rối cô tal Những gì anh ta làm cũng chỉ là vì cô ta, anh ta sẽ tức giận khi thấy cô ta và Phạm Văn Đồng quay quảng cáo, anh ta thừa nhận là bản thân rất ghen tị, anh ta không thể tha thứ khi cô ta có những hành vi thân mật với người đàn ông khác.

Nhưng cô ta lại nói răng anh ta khiến cô ta cảm thấy ghê tởm sao?

“Tôi khiến cô cảm thấy ghê tởm cho nên cô không thể chấp nhận tôi sao?” Giọng nói của anh ta lạnh lùng dị thường.

Anh ta hy vọng rằng những gì cô ta nói chỉ là sự tức giận nhất thời.

Căm của Đào Hương Vi bị anh ta nắm chặt đến đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng của anh ta giống như muốn bóp chết cô ta!

Cô ta không thể suy nghĩ một cách lý trí, chỉ dựa theo sự thôi thúc ở trong lòng mà thốt lên: “Đúng vậy, tôi không thể chấp nhận anh, cho nên anh mau buông tay đi”

Lời nói của cô ta đâm sâu vào trái tim của Nguyễn Cao Cường một cách dữ dội, anh ta cảm thấy quặn đau từng trận, ánh mắt cũng dần tối tăm, giống như một vực thẳm sâu không thấy đáy.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, khi mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Cô muốn chia tay với tôi vì cái gọi là sự nghiệp, vì cái gọi là hành trình ngôi sao, ngay cả con gái của cô cũng không bằng!” Anh ta cũng không bằng đúng không?

Ánh mắt của anh ta vô cùng cấp thiết, dây thần kinh của Đào Hương Vi rất căng thẳng, tay nắm chặt lại, mãi về sau mới phun ra một chữ: “Đúng”

Phải biết rằng, một khi cô ta nói ra một chữ này thì cô ta đã mất đi quyền nuôi con gái của mình!

Nhưng mà hôm nay cô ta đã chịu đủ rồi!

Không phải cô ta không cần con gái mà cô ta chỉ từ bỏ quyền nuôi con mà thôi, cô ta vẫn có thể đến gặp con gái của mình.

Hơn nữa, nếu cô ta phải đi quay phim thì sẽ không có thời gian để ở bên cạnh con gái, đứa trẻ đi theo anh ta sẽ tốt hơn.

Nguyễn Cao Cường không ngờ cô ta thật sự không cần con gái mình, chỉ vì để thoát khỏi anh ta!

“Đào Hương Vị, tại sao cô có thể nhẫn tâm như vậy!” Anh ta nghe thấy âm thanh trái tim mình như vỡ vụn Cô ta cụp mắt xuống, che giấu đi hoảng hốt ở dưới đáy mắt, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Dù sao thì chúng ta cũng không phải là quan hệ qua lại bình thường, vẫn luôn là do anh ép tôi, không cần nói cái gì mà chia tay..”

“ồ.. Đúng vậy, tôi là kim chủ của cô, cô cũng chỉ là món đồ chơi của tôi mà thôi!”

Nguyễn Cao Cường mỉa mai, ngắt lời cô ta một cách thẳng thừng.

Sắc mặt của Đào Hương Vi hơi tái nhợt, cô ta biết anh ta đang cố ý khiến cô ta cảm thấy nhục nhã.

“Vậy, bây giờ anh có thể buông tay được chưa?” Cô ta ngước mắt lên nhìn.

Nguyễn Cao Cường thấy dáng vẻ xa lạ này của cô ta, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ xấu, môi cong lên với nụ cười khẩy: “Nếu chúng ta đã sắp chia tay rồi thì sao cô không khiến tôi vui lòng lần cuối đi” Nói xong, anh ta cúi đầu xuống, ngậm lấy môi cô ta.

Đào Hương Vi giật mình, hai mắt mở to, môi của người đàn ông đè nặng xuống, nụ hôn vừa thô vừa nặng, giống như trút giận và trừng phạt, đối với cô ta càng giống như là sỉ nhục!

Một cơn tức giận dồn lên đầu, cô ta đánh mạnh vào vai người đàn ông, cố gắng đẩy anh ta ra: “Thả tôi ra… đồ khốn nạn…”

Cơ thể cường tráng của người đàn ông trực tiếp đè cô ta vào tường, giống như một cơn bão bất ngờ quét qua người cô ta, áp chế sự phản kháng của cô ta một cách mạnh mẽ.

Đào Hương Vi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cho dù cô ta có đánh thế nào thì anh ta cũng sẽ không buông ra.

“Nguyễn Cao Cường, buông ra..”

Bình Luận (0)
Comment