Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 651

Chương 651: Nam Vân bị tạt axit

“Cô ấy bị tạt axit sunfuric nồng độ cao, vì thế… da thịt đều bị tổn thương, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô ấy xử lý miệng vết thương, nhưng cho dù có lành hẳn cũng để lại sẹo?

Ý tứ chính là lần này Nam Vân bị thương rất nặng, bị tạt axit sunfuric đến mức hủy dung.

Ánh mắt của Nguyễn Cao Cường tối sầm, dung mạo tuấn tú ngày càng đông lạnh, anh ta cúi đầu nhìn về phía Nam Vân, còn muốn hỏi thêm gì đó. Cô ta bỗng nhiên nắm lấy ống tay áo của anh ta, đau khổ khóc lóc: “Tổng giám đốc Cường, mặt của tôi bị hủy… Sau này làm sao gặp người khác? Tôi… Tôi không muốn sống nữa..”

Giờ phút này, cô ta thực sự tuyệt vọng tới cực điểm, cô ta đã biến thành người cực kì xấu xí, đừng nói không xứng với anh ta, thậm chí cô ta không còn tư cách làm thư ký của anh ta.

“Nói lời ngu ngốc gì thế? Hiện tại, kỹ thuật y học thẩm mỹ tiến bộ như vậy, chờ vết thương trên mặt cô hồi phục, tôi sẽ tìm bác sĩ hàng đầu cho cô, nhất định sẽ phẫu thuật mặt cô thật đẹp”

“Không đơn giản như vậy… Sau này tôi chỉ có thể trốn trong nhà, không thể đi đâu hết, huhu..” Cô ta càng khóc càng dữ dội hơn.

“Cô đừng khóc nữa, nước mắt sẽ chảy tới miệng vết thương bây giờ…” Y tá đứng một bên nhắc nhở.

Nguyễn Cao Cường cúi người, kéo cô ta vào trong lòng nhẹ giọng an ủi: “Không đâu, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô mất đi ánh sáng, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng”

Cô ta chịu tốn thương vì anh ta, anh ta không thể bỏ mặc cô ta.

Nam Vân dựa ở trong lòng anh ta thấp giọng nức nở, tay năm chặt ống tay áo của anh ta, như thể anh ta là chỗ dựa suốt đời “Tổng giám đốc Cường, là anh nói đấy. Anh sẽ không bỏ mặc tôi đúng không?”

“Ùm, là tôi nói” Anh ta gật đầu.

“Nhưng bây giờ tôi đã biến thành một người xấu xí, tôi đi theo làm thư ký bên cạnh anh nhất định sẽ bị người khác chê cười, tôi không chịu nổi loại ánh mắt đó.”

“Vậy thì đừng làm thư ký nữa, cô cứ ở bên tôi nghĩ ngơi dưỡng thương là được” Lúc này, anh ta chỉ muốn cố gắng bù đắp cho cô ta, anh ta biết dung mạo quan trọng với phụ nữ như thế nào.

“Thật sao? Tôi có thể luôn ở bên anh sao?”

Nam Vân đáng thương nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, cô ta chợt quên mất vết thương trên mặt mình.

“Tất nhiên, trừ khi cô mệt mỏi muốn bỏ đi”

Nam Vân dựa vào trong ngực anh, cuối cùng không còn thấy đau khổ nữa, chỉ cần những lời nói này của anh là đủ rồi.

Đào Hương Vi vốn dĩ định vào hỏi thăm Nam Vân một chút, nào ngờ thấy hai người họ ôm nhau, lại nghe những lời họ nói, không hiểu sao trái tim cô ta như bị bóp nghẹn.

Cô ta kiềm nén sự khó chịu trong lòng, nghĩ thầm Nguyễn Cao Cường cũng là một người đàn ông có trách nhiệm.

“Như vậy xem ra ở đây không có chuyện của chúng ta nữa, chúng ta nên rời đi thôi”

Phạm Văn Đồng cong môi cười như không cười nói với Đào Hương Vi.

Lúc này, Nam Vân mới phát hiện ra sự tồn tại của Đào Hương Vị, cô ta vô thức muốn rời khỏi vòng ôm của Nguyễn Cao Cường nhưng lại không nỡ, do dự suốt mấy giây, cuối cùng vẫn không buông ra.

Hôm nay cô †a biến thành như thế này, cô ta không thể mất đi anh ta… Dù sao anh ta và Đào Hương Vi đã chia tay rồi, không phải sao?

“Cô Hương Vị, cô tới thăm tôi hả?” Đào Hương Vi cảm nhận được Nam Vân tỏ ra khách sáo với mình, có điều cô ta nhìn thấy sự thù địch trên mặt của Nam Vân.

Đào Hương Vi cảm nhận được Nam Vân tỏ ra khách sáo với mình, có điều cô ta nhìn thấy sự thù địch trên mặt của Nam Vân.

Nam Vân sợ cô ta đoạt mất Nguyễn Cao Cường?

“Ừm, lần này thành thật xin lỗi, fan hâm mộ của tôi, anh ta không muốn làm tổn thương cô đâu” Người vốn bị trừng phạt là Nguyễn Cao Cường.

Bây giờ Nam Vân mới biết được, hóa ra người tạt axit là fan hâm mộ của Đào Hương VI.

“Cô… Anh ta là fan của cô? Là cô muốn làm tổng giám đốc Cường bị thương?” Nam Vân khó tin nhìn cô ta.

“Không phải tôi muốn làm tổn thương anh ta, tôi cũng không biết fan tôi muốn làm gì với anh ta”

“Giờ có nói những điều này thì có tác dụng gì. Fan làm thì thần tượng chịu, cô đã từng suy nghĩ mình sẽ chịu hậu quả gì trong chuyện này chưa?”

Nguyễn Cao Cường lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, sau đó cúi đầu ấm giọng nói với Nam Vân: “Chúng ta về phòng bệnh!”

Bình Luận (0)
Comment