Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 653

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 653: Cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy

“Cháu sẽ xử lý, việc này cần có thời gian, hơn nữa giờ cháu còn phải đi bệnh viện chăm sóc Nam Vân”

“Vết thương của cô ấy không có gì đáng ngại chứ?” Lâm Hương Giang hỏi.

Sắc mặt Nguyễn Cao Cường tối sầm, nhưng vẫn nhàn nhạt trả lời: “Không sao”

“Sao em đọc báo nghe nói cô ấy bị tạt axit sunfuric nồng độ cao, còn bị tạt thẳng mặt cô ta.”

“Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, nửa đời sau của cô ấy anh sẽ chịu trách nhiệm nên mọi người đừng hỏi nữa!” Nguyễn Cao Cường hơi mất kiên nhẫn nói.

“Anh chịu trách nhiệm với cô ấy? Vậy còn Hương Vi thì sao?” Lâm Hương Giang không khỏi kinh ngạc.

Sắc mặt Nguyễn Cao Cường càng xấu hơn: “Cô ta thế nào thì liên quan gì tới anh, bên cạnh cô ta đâu thiếu đàn ông” Dứt lời, anh ta đứng thẳng người dậy.

Chưa đợi Lâm Hương Giang mở miệng, anh ta nói tiếp: “Mấy hôm nay anh khá bận, nếu em ở nhà rảnh rỗi thì giúp anh chăm sóc Vân Nhi”

Anh ta giao con gái mình cho cô?

“Cháu đi ra ngoài làm gì?” Nam Cung Khải dõi theo anh ta hỏi.

“Ông nội, chẳng phải cháu đã nói sẽ giải quyết vấn đề cổ phiếu của tập đoàn sao?

Cháu không đến công ty thì giải quyết thế nào?” Anh dút lời, cầm áo khoác vest một bên khoác lên tay, vẫy tay tạm biệt ông ta.

Nguyễn Cao Khải nói với nét mặt già nua: “Không nghiêm túc chút nào”

Nguyễn Cao Cường vừa đi khỏi, người giúp việc liền đi vào nói với Lâm Hương Giang: “Tổng giám đốc Hà lại đến nữa, cô có gặp cậu ấy không?”

Lâm Hương Giang vẫn từ chối vô tình như mấy hôm trước: “Không gặp, bảo anh ta mỗi ngày đừng tới làm phiền tôi” Anh không giải quyết triệt để vấn đề của Nguyệt Hương thì cô không thể gặp anh.

“Nên gặp thì gặp, ở lì ở nhà mẹ đẻ là thế nào?” Nguyễn Cao Khải gặp cô hoài cũng cảm thấy phiền.

“Cháu không đi, cháu sẽ ở lì chỗ n: Hương Giang cười hihi, cô muốn làm trái ý ông Nguyễn Cao Khải mặc kệ cô, ông ta để dì Phương dìu ông ta đứng dậy: “Tùy cháu” Ngay sau đó, ông ta vườn hoa đi dạo.

Ở cổng biệt thự nhà họ Nguyễn, Hà Tuấn Khoa đã nhận được câu trả lời như cũ, Lâm Hương Giang vẫn không muốn gặp anh Anh đang nghĩ, chẳng lẽ anh nên xông vào một cách không khách sáo?

Lúc này, Dung Tuấn Bắc đưa điện thoại cho anh: “Là quản gia gọi điện thoại tới”

Hà Tuấn Khoa bắt máy, vẻ mặt anh không chút thay đổi: “Alo?”

“Tổng giám đốc Hà, Nguyệt Hương nói cô chủ nhỏ đột nhiên ngã bệnh, nhờ anh về xem thử” Quản gia thành thật báo cáo chỉ tiết.

Hà Tuấn Khoa nhìn cổng lớn nhà họ Nguyễn đóng chặt, anh im lặng hồi lâu mới dặn dò tài xế: “Lái xe về nhà!”

 

Bình Luận (0)
Comment