Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 664

Chương 664: Chẳng lẽ Bé Con lại không phải do Nguyệt Hương sinh ra…

Hà Hàm Bội trái lại bị sốc trước loại thái độ không hề biết sợ hãi này của Lâm Hương Giang, một lúc sau, chị ta mới nói ra một câu với sắc mặt khó coi: “Nói như thế, da mặt của cô đã dày đến mức mà đi tù cũng không sợ rồi sao?”

Đang nói chuyện, thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá bước ra nói: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần phải được truyền máu, bệnh nhân là nhóm máu O. Ngân hàng máu bây giờ không đủ nhóm máu O. Cho hỏi mọi người người nào thuộc nhóm máu O ạ? “

“Nhóm máu 0? Cô có chắc chắn là cô ta là nhóm máu O không?” Lâm Hương Giang rất là kinh ngạc, Nguyệt Hương không phải là nhóm máu O chứt “Chính xác không hề sai, tình hình bệnh nhân nguy kịch, ai trong mấy người là nhóm máu 07” Y tá nói.

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa liếc nhìn nhau, vẻ mặt của bọn họ đột nhiên trở nên đông cứng lại.

“Chúng tôi đều không phải là nhóm máu O0” Lâm Hương Giang nói với y tá Gô biết Hà Tuấn Khoa thuộc nhóm máu A, cô thuộc nhóm máu AB. Bọn họ hôm nay đưa Bé Con đi làm kiểm tra sức khỏe, tình cờ có mục xét nghiệm máu thì nhóm máu của Bé Con cũng giống cô, là nhóm máu AB.

Vì vậy cô mới kinh ngạc đến mức như vậy, không tin rằng Nguyệt Hương là nhóm máu O.

Nếu như Bé Con là con của Hà Tuấn Khoa và Nguyệt Hương, nhóm máu của Bé Con phải nên là A hoặc O, không thể xuất hiện nhóm máu AB được.

Chẳng lẽ Bé Con lại không phải do Nguyệt Hương sinh ra…

Hà Hàm Bội cũng lắc đầu, chị ta cũng không phải nhóm máu 0, huống hồ là tuổi tác của chị ta cũng lớn rồi, không phù hợp để lấy máu.

Dung Tuấn Bắc lúc này mới đứng ra nói: “Tôi là nhóm máu O, tôi có thể truyền máu cho cô ta”

Y tá thấy anh ta là một chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh, vì vậy nói: “Vậy được rồi, anh đi theo tôi.”

“Dung Tuấn Bắc, anh có thể chứ?” Lâm Hương Giang nhìn anh ta có chút lo lăng.

Dung Tuấn Bắc cười với cô: “Không sao đâu, cơ thể tôi khỏe mạnh, lấy một ít máu cũng không sao đâu” Anh ta nói xong thì liền rời đi cùng y tá.

Hà Tuấn Khoa vỗ vỗ tay cô: “Để anh ta đi đi, chỉ cần anh ta có thể cứu người trở về.”

Anh nói đúng, chỉ cần Nguyệt Hương không chết, chuyện gì cũng dễ nói.

May là đã được đưa đến kịp thời, cộng với các bác sĩ đã toàn lực cứu chữa, mạng của Nguyệt Hương xem như là đã giữ được rồi.

Nhất được kết quả này, Lâm Hương Giang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào thì cô cũng không muốn phải gánh vác trên lưng tội danh giết Nguyệt Hương.

Nam Vân sau khi tiếp nhận một cuộc phẫu thuật cứu chữa, cảm xúc của cô ta vẫn luôn không ổn định Mẹ cô ta biết được rằng cô ta đã bị tạt axit sunfuric, nhanh chóng từ dưới quê đi lên ngay trong đêm.

Mẹ Nam nhìn thấy những vết thương trên người của con gái, còn có những vết thương trên mặt, liền chợt bật khóc: “Ông trời ơi, thật là gây nghiệp chướng, chúng ta đã làm việc vất vả để nuôi con khôn lớn, bây giờ con lại bị thương thành ra thế này, khuôn mặt này sau này có phải không thể gặp người khác được nữa không? Vậy thì con làm sao mà lấy chồng được?”

Bọn họ chỉ có một đứa con gái là Nam ‘Vân, đem hết tất cả hy vọng gửi gắm lên trên người cô ta, còn trông mong rằng cô ta tìm được một người đàn ông có năng lực ở thành phố lớn này để kết hôn, bọn họ có thể hưởng phúc phần nửa đời còn lại, nhưng bây giờ…

Nhìn thấy mẹ khóc đến nỗi đứt từng đoạn ruột, Nam Vân nghĩ đến khuôn mặt của mình, cũng không kìm được mà bật khóc: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ nói như vậy, vậy thì con biết sống sao nữa?” Cô ta gặp phải chuyện như thế này đã đủ buồn rồi. Bây giờ còn có tâm trạng để an ủi mẹ?

Khi Nguyễn Cao Cường bước vào, anh ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con, anh ta hơi cau mày, rồi liền nghiêm mặt nói: “Cô có phải là mẹ của Nam Vân không? Cô yên tâm, cho dù cô ấy không thể kết hôn trong tương lai, cháu cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng”

Hai mẹ con nghe xong liền nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông thân hình thắng thớm đi tới, dáng vẻ của anh ta không giống là đang đùa một chút nào.

“Cậu là..” Mẹ Nam không biết anh ta là ai.

“Mẹ, anh ta là ông chủ Tổng giám đốc Cường của con” Nam Vân giới thiệu.

Bình Luận (0)
Comment