Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 671

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 671: Em ấy gặp tai nạn giao thông?

Đến bây giờ, anh ta chẳng những không ra cản cô ấy lại, mà đến một câu giữ lại cũng không có!

“Tôn Minh Khuê cắn răng, vừa tức vừa đau lòng mà nổ máy xe, một tiếng oanh vang lên, xe đã chạy ra ngoài.

“A, cô chủ ơi, cô chạy chậm một chút!” Lạc Nam Trung thật sự sợ c‹ Tôn Minh Khuê đang nổi nóng, tốc độ xe đương nhiên không chậm, mà càng lúc càng nhanh hơn, chỉ trong thời gian ngăn thì xe đã chạy ra cổng lớn, hoàn toàn biến mất trong †ầm mắt của Phạm Văn Đồng.

“Anh thật sự để cô ấy đi như vậy à?” Đào Hương Vi có cảm giác bản thân đột nhiên biến thành tội nhân.

Nhưng chẳng phải là cô em gái kia của anh ta cũng có đối địch quá đáng với cô ta rồi sao?

Phạm Văn Đồng dường như đã quen với tính cách này của Tôn Minh Khuê, phất tay tỏ vẻ không thèm để ý: “Kệ em ấy đi, tính em ấy vẫn luôn kiêu căng như vậy, tôi sẽ không tiếp tục nuông chiều em ấy nữa, để em ấy đi ra ngoài hóng mát chút cũng được, tới khi em ấy hiểu rõ ràng rồi thì sẽ về thôi”

Đào Hương Vi suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không ổn lắm: “Tôi nghĩ, tôi vẫn nên chuyển..”

“Là đứa em gái tùy hứng của tôi, cảnh sát nói em ấy lái xe đụng trúng xe người khác, bây giờ tôi phải tới cục cảnh sát để xử lý chuyện này” Anh ta mặc áo khoác vào, không thể ngờ là con bé này vừa đến đã gây rắc rối rồi.

“Vậy cô ấy không bị thương chứ?” Đào Hương Vi hỏi.

“Tôi hỏi cảnh sát thì họ nói em ấy bị thương ngoài da thôi, phải nhanh tới đó coi thử tình huống ra sao mới chắc chắn được”

Đào Hương Vi càng băn khoăn, nhanh chóng lên tiếng: “Tôi đi chung với anh”

Phạm Văn Đồng nhìn cô ta, suy nghĩ một lúc mới nói: “Cũng được, đi thôi”

Cục cảnh sát.

Cả người Tôn Minh Khuê run run ngồi trên ghế dài, đã qua nửa tiếng từ lúc cô ấy đụng vào người ta, bây giờ, trong lòng cô ấy vẫn còn sợ hãi. Khoảnh khắc mà xe đụng vào người, cô ấy cảm giác như bản thân mình sẽ chết.

Lạc Nam Trung mượn hòm thuốc trong cục cảnh sát để băng bó vết thương trên trán cho cô ấy, mà bản thân anh ta cũng bị thương nhẹ, không quá nghiêm trọng.

“Cô chủ, không sao rồi. Cô không cần phải sợ, đợi chút nữa là anh Đồng sẽ tới ngay”

“Anh Đồng sẽ tới sao?” Cô ấy lại càng hoảng hốt hơn.

“Anh ta chưa tới, nhưng mà tớ điện thoại cho anh ta, anh ta sắp tới.”

Ánh mắt Tôn Minh Khuê toát lên vẻ buồn bã, vẫn luôn sợ hãi, trước nay cô ấy chưa từng gặp chuyện như thế này.

Nguyễn Cao Cường phối hợp với cảnh sát cho lời khai xong rồi, nhìn thấy Tôn Minh Khuê đang ngồi trên ghế dài, là cô gái trẻ tuổi này lái xe đụng phải xe của anh ta.

“Thanh niên bây giờ không có băng lái mà đã tùy tiện lái xe chạy lung tung trên đường, không biết người giám hộ của cô ấy dạy cô ấy như thế nào nữa?” Dung Tuấn Bắc vẫn còn rất tức giận, lúc đó, anh ta cũng ngồi trong xe.

Xe của họ đang chạy bình thường, cô ấy vượt đèn đỏ mà chạy thẳng tới, nếu không phải do tài xế quay đầu xe đúng lúc thì sợ là Dung Tuấn Bắc và Nguyễn Cao Cường đều chẳng còn mạng nữa rồi Nguyễn Cao Cường bị thương ở cổ tay, lúc nãy đã băng bó rồi, trên người anh ta còn đang khoác áo vest, biểu hiện lạnh lùng: “Chờ người giám hộ của cô ấy tới rồi nói”

Bình Luận (0)
Comment