Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 674

Chương 674: Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho anh ta

Đào Hương Vi nhìn đối diện Nguyễn Cao Cường mà không nói lời nào, anh ta cong đôi môi mỏng cười như không cười, nhìn cô ta với ánh mắt đầy sự trêu tức.

Cô ta thực sự quá mức nhân từ rồi, sao mà có thể mở miệng cầu xin anh ta giơ cao đánh khẽ được đây?

Nghe xem anh ta đề cập đến điều kiện gì?

Muốn cô ta trở thành người phát ngôn miễn phí cho dự án của anh ta?

Cô ta đã không dễ dàng gì mới chấm dứt hợp đồng với anh ta, thoát khỏi sự ràng buộc của anh ta, làm sao có thể ngu ngốc để mình rơi vào trong cái hố mà anh ta đào một lần nữa?

Cô ta không lên tiếng, trái lại Tôn Minh Khuê ở bên cạnh rất lo lắng, thậm chí còn sốt sảng trả lời thay cô ta: “Chị ta có thể đồng ý với anh điều kiện này!”

Tôn Minh Khuê dùng khuỷu tay đụng đụng vào Đào Hương Vị, sau đó nói với cô ta: “Dù sao chị cũng là một ngôi sao, chị cứ làm người phát ngôn cho anh ta. Nếu như lần này chị giúp tôi, tôi… thì tôi sẽ cho phép chị tiếp tục sống ở trong nhà của anh Đồng” Cô ấy nghĩ rằng mình như này thật hào phóng.

Chỉ là Nguyễn Cao Cường ở một bên nghe thấy câu nói kế tiếp của cô ấy, đôi mắt phượng nheo lại trong phút chốc, lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Đào Hương Vi rồi nói: “Cô sống ở nhà của anh ta?” Vừa chớp mắt, cô ta đã sống chung với Phạm Văn Đồng rồi sao?

“Đúng vậy, hiện tại Hương Vi quả thực đang sống với tôi” Phạm Văn Đồng trả lời thay cô ta, tiện thể kéo cô ta đến bên cạnh mình, anh ta tự mình đối mặt với Nguyễn Cao Cường nói: “Cô ấy sẽ không đồng ý với điều kiện của anh, càng không thể trở thành người phát ngôn miễn phí cho anh. “

Đôi mắt lạnh lùng có hơi thở chết chóc của Nguyễn Cao Cường nhìn chäm chảm vào bọn họ, chỉ vào Tôn Minh Khuê nói: “Vậy thì để cho cô ấy đi ngồi tù” Giọng nói bình tĩnh như vậy lại ẩn chứa một sự lạnh lùng tàn ác.

Phạm Văn Đồng căng cứng mặt, lúc này anh ta cũng rất khó xử.

“Anh Đồng, em không muốn ngồi tù, anh cứ để cho chị ta đi làm người phát ngôn không được sao? Đối với chị ta mà nói thì có tổn thất gì đâu!” Tôn Minh Khuê không thể hiểu được tại sao anh ta lại bảo vệ Đào Hương Vi đến vậy?

Phạm Văn Đồng xiết chặt nắm đấm, nghiến răng không để ý đến cô ấy, nghiêm nghị nói: “Anh đã nói không được là không được. Đây là tai họa mà em tự mình ngoan cố đâm đầu vào, thì em nhất định phải gánh chịu hậu quả” Tóm lại, anh ta sẽ không để cho Đào Hương Vĩ cầu xin Nguyễn Cao Cường.

“Anh… anh đã thay đổi rồi!” Tôn Minh Khuê trừng mắt nhìn anh ta bật khóc nói, vừa tức giận vừa buồn bã nghẹn ngào nói: “Trước đây anh luôn luôn suy nghĩ cho em. Bây giờ anh vì người phụ nữ này mà không quan tâm đến em nữa, còn muốn em đi ngồi tù. Chi băng để em chết đi còn hơn, huhu..”

Cô ấy nói xong liền khóc lóc muốn đi đập đầu vào tườn: Lạc Nam Trung vội vã kéo giữ lấy cô ấy: “Cô chủ, cô dù sao cũng phải nghĩ thoáng lên, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, còn ch: ¡ thì thật sự không có gì nữa cả”

“Dù sao cũng không có ai quan tâm đến tôi sống chết ra sao, tôi chết hay không thì có liên quan gì?” Cô ấy khóc lóc âm ï muốn tìm cái chết.

“Đủ rồi! Em đừng có ở đây mà dùng cái chết để đe dọa anh nữa, chẳng qua là tạm giam 15 ngày, cũng là để cho em tút ra bài học, em đã trưởng thành rồi, nên có trách nhiệm với việc mình làm!” Phạm Văn Đồng quát mắng ngăn cấm cô ấy làm liều.

Tôn Minh Khuê bị anh ta mắng dữ dội như vậy, cô ấy lại yên tĩnh đi rất nhiều. Nhưng vẫn rất đau lòng và buồn bã, rồi chuyển toàn bộ cơn lửa giận đó đổ hết sang người Đào Hương Vi, cô ấy căm hận trừng mắt nhìn Đào Hương.

Vi Cô ấy đột nhiên xông tới, túm lấy cổ áo.

Đào Hương Vi: “Vừa rồi không phải chị đã cầu xin cho tôi sao? Chị chỉ cần đồng ý với anh ta làm người phát ngôn thôi là được rồi. Chuyện đơn giản như vậy sao chị lại không đồng ý?

Tôi thấy chị là đang làm bộ làm tịch, căn bản là không thật lòng cầu xin cho tôi! “

Đào Hương Vi thầm nghĩ, chẳng lẽ bản thân là có ý tốt nhưng lại làm hỏng việc?

“Tôi có thể nói chuyện thay cô, nhưng tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho anh ta”

Đào Hương Vi gạt tay Tôn Minh Khuê ra.

Nguyễn Cao Cường nghe vậy, độ cong của đôi môi mỏng nhếch lên lạnh lùng: “Tôi cũng không nhất thiết cần cô phải làm người phát ngôn cho tôi, có rất nhiều người khác tranh giành vị trí người phát ngôn này” Cô ta đừng nghĩ rãng cô ta rất đặc biệt.

Dung Tuấn Bắc vừa nhận điện thoại, sau khi gọi điện thoại xong thì nói với anh ta: “Tổng giám đốc Cường, Nam Vân vẫn đang ở trong bệnh viện đợi anh, cô ta hỏi anh còn đi thăm cô ta không?”

Tối nay Nguyễn Cao Cường ra ngoài là để đi bệnh viện thăm Nam Vân, không ngờ bị Tôn Minh Khuê đâm trúng, việc này đã làm chậm trễ thời gian.

Bình Luận (0)
Comment