Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 769

Chương 769: Hàng bán chạy

Dưới đài không ngừng vang lên tiếng kêu giá, xem ra lại là hàng bán chạy.

Đào Hương Vĩ giơ tay lên, cô có ảo giác cứ như người bị bán đấu giá là cô?

Cô nhìn chằm chằm Nguyễn Cao Cường. Lần này anh không định đấu giá nó để tặng cho Nam Vân sao?

Khiến cô không nghĩ tới, người đấu giá được vòng ngọc lại là tổng giám đốc Từ kia!

“Chúc mừng tổng giám đốc Từ đã lấy giá một trăm năm mươi tỷ thu được vòng ngọc này!”

Trong tiếng vỗ tay chúc mừng, tổng giám đốc Từ cười lên: “Cảm ơn mọi người, đa tạ!” Ngay sau đó ông ta lại nhìn về phía Đào Hương Vi trên đài, hơi khiêu khích nó ngọc tới cho tôi.”

Đào Hương Vi đã đoán được ông ta sẽ làm như vậy. Nghĩ đến bản thân mình chỉ cần trình diễn vòng ngọc này xong là có thể nhận thù lao rời đi, cô không cần phải trở mặt với đồng tiền.

ô, đưa vòng Lần này cô không nói thêm gì, được nhân viên công tác đỡ tới đưa vòng ngọc.

Tổng giám đốc Từ có chút ngoài ý muốn vì lần này cô lại có thể phối hợp như thế, ông ta không cam lòng lại yêu cầu: “Cô đeo cho cô ấy” Ông ta chỉ chỉ người bạn gái bên cạnh mình, sau đó nói với Đào Hương Vi.

Đào Hương Vi thầm cười lạnh, ông ta làm vậy không phải là học theo Nguyễn Cao Cường sao? Da mặt thật dày!

Cô không muốn dây dưa quá nhiều với người như thế, cũng không muốn nói thêm câu nào với ông ta, cầm vòng ngọc ra hiệu cho bạn gái ông ta đưa tay qua.

Tổng giám đốc Từ trao đổi ánh mắt với bạn gái, bạn gái ông ta lười biếng vươn tay tới.

Đào Hương Vi đang chuẩn bị đeo cho cô ta, ai ngờ đột nhiên cô ta động nhẹ, cố ý làm rơi vòng ngọc xuống đất!

Vòng ngọc rơi xuống khỏi tay cô, cho dù cô phản ứng rất nhanh muốn chụp lấy nó cũng không kịp. Vòng ngọc trực tiếp rơi trên mặt đất vỡ nát!

“Ai yal Vòng ngọc của tôi, cô… cô dám đập vỡ vòng ngọc tổng giám đốc Từ tặng tôi, cô bồi thường cho tôi đi!” Người phụ nữ chỉ vào Đào Hương Vi, cả giận nói.

Đào Hương Vi nhíu mày, rõ ràng là cô ta cố ý chạm rớt, hiện tại cô ta lại đùn đẩy trách nhiệm tới trên người cô?

Lúc này tổng giám đốc Từ cũng biến sắc, lạnh lùng trách mắng: “Cô làm việc kiểu gì vậy? Vòng ngọc quý giá như vậy đã bị cô biến thành thế này, cô nhất định phải bồi thường cho tôi!”

Lần này Đào Hương Vi xem như đã hiểu rõ, ông ta cố ý đấu giá vòng ngọc này chỉ vì muốn làm khó cô.

“Chuyện này không liên quan đến tôi, là bạn gái ông không phối hợp, cố ý đẩy rớt nó” Trong ngực cô đè nén ngọn lửa, cứ tiếp tục như vậy, cô sợ mình sẽ không khống chế nổi tính tình mà lại đập ông ta một trận.

“Hừ! Cô làm vòng ngọc của tôi rớt bể còn dám nguy biện?

Một trăm năm mươi tỷ này cô có bồi thường không? Không bồi thường thì cô cứ chờ bị kiện đi!” Tổng giám đốc Từ đã sớm muốn dạy dỗ cô, vất vả lắm mới bắt được cơ hội, sao ông ta có thể bỏ qua?

“Ông!” Đào Hương Vi nằm lấy ly trà thủy tinh trên bàn, tư thế kia rõ ràng là cô lại muốn động thủ với ông ta!

Tổng giám đốc Từ thấy vẻ liều lĩnh trên mặt cô, lòng hơi sợ hãi nhưng vẫn cố cứng rắn xông lên: “Cô lại muốn đánh tôi sao? Tốt lắm, cô đánh đi, ra tay đi!” Ông ta chỉ vào trán mình, để cô đánh.

Đào Hương Vi chưa từng thấy người nào tỉ tiện như vậy.

Nếu không phải cô còn sót lại chút lý trí, cô thật sự muốn ra tay.

Ly thủy tỉnh cô siết chặt trong tay đột nhiên bị người cướp lấy. Cô cả kinh, chợt quay đầu nhìn lại, là Nguyễn Cao Cường không biết đã bước tới bên cạnh cô từ lúc nào.

Anh đặt ly thủy tinh lại chỗ cũ, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tổng giám đốc Từ, không nhanh không chậm nói: “Chẳng qua chỉ là một trăm năm mươi tỷ thôi, tôi trả giúp cô ấy”

Mộ Dung Bạch lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đặt lên trên bàn tổng giám đốc Từ: “Trong này có một trăm năm mươi tỷ”

Tổng giám đốc Từ liếc nhìn tấm thẻ kia, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh, tiện đà cười lạnh: “Tổng giám đốc Cường, sao.

anh còn giúp cô ta nữa? Không sợ cô ta cắn ngược anh một cái sao?”

“Dù gì cô ấy cũng là mẹ của con gái tôi, cho dù cô ấy có gây ra họa lớn hơn nữa tôi cũng có thể bao che”

Lời của anh mang theo ý vị sâu xa. Nghe như là vì con gái, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại dường như anh còn có chút dung túng cho.

Đào Hương Vi?

Bình Luận (0)
Comment