Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 797

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 797: Như vậy cũng nói được

“Cháu hồ đồ rồi sao? Sao mấy lời mê sảng như vậy cháu cũng nói ra được?” Dạ Tuyết Hoa vừa vào đã nghe được những lời anh ta nói với Lãnh Thiên Khuê, bèn đi tới trực tiếp đập một cái lên đầu anh ta.

Bà ta biết thăng nhóc này sẽ mềm lòng với Lãnh Thiên Khuê, nhưng có bà ta ở đây, anh ta đừng mơ có thể lấy hết tất cả ra bồi thường!

Hôm nay tất cả của nhà họ Lãnh đều nằm trong tâm khống chế của bọn họ, anh ta cũng có thể tính là đã báo được thù cho ba mẹ anh ta, mà Lãnh Thiên Khuê cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào với bọn họ.

Dựa theo ý của bà ta, Lãnh Thiên Khuê nên chết luôn đi chứ không phải biến thành người thực vật nửa chết nửa sống.

Dạ Hữu Khánh nhíu mày nhìn về phía cô mình, giọng điệu không tốt lắm: “Cháu không hồ đồ! Cháu đang nói lời thật lòng!”

Ba mẹ Lãnh Thiên Khuê đã chết, mối thù của anh cũng đã được báo, không cần phải dẫn vặt cô thêm nữa.

“Không, đây không phải lời trong lòng cháu, cháu chỉ vì nhất thời áy náy, vì cô ấy biến thành như vậy là vì cháu, cháu chỉ đang muốn bù đắp cho cô ấy để bớt áy náy mà thôi”

Dạ Hữu Khánh mấp máy môi sau đó nói: “Coi như là vậy, cháu cũng có suy nghĩ muốn trả hết tất cả lại cho cô “Cháu đừng có mơ! Có cô ở đây cô nhất quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra!” Dạ Tuyết Hoa thực sự muốn gõ anh ta tới lúc tỉnh táo lại mới thôi.

“Cô, đủ rồi, những thứ kia đều không phải thứ chúng ta nên lấy” Cuộc sống trước đó của Dạ Hữu Khánh vẫn luôn bị thù hận chỉ phối, hôm nay sau khi báo được thù, anh ta không muốn sống trong thù hận thêm nữa.

“Cô thấy cháu thật sự hồ đồ, đầu óc không tỉnh táo. Tất cả của nhà họ Lãnh đều thuộc về chúng ta, nếu không phải bọn họ, sao nhà họ Dạ chúng ta lại lâm vào cảnh cửa nát nhà tan?

Nếu không có bọn họ, cháu cũng sẽ không từ cậu ấm nhà giàu có biến thành cô nhi trong viện mồ côi”

Cô lại nhắc nhở những chuyện thù hận ngày xưa.

Dạ Hữu Khánh nhắm hai mắt lại, vẻ mặt thống khổ không hề nhịn, còn có một tia phiền não.

“Cô, cô đi đi, cháu không muốn nghe những lời này nữa”

“Cô sợ cháu không đủ tỉnh táo nên mới đến xem cháu. Cô cảnh cáo cháu, mấy lời vừa rồi cháu tuyệt đối không thể nhắc lại lần nữa!” Đồ vật vất vả lắm mới đoạt được đến tay, sao bà ta có thể dễ dàng trả lại?

“Cô đi đi!” Anh ta bất ngờ mở mắt ra, lạnh lùng gầm nhẹ.

“Tốt, tốt… Cô đi!” Dạ Tuyết Hoa thực sự bị dáng vẻ đáng sợ của anh ta hù đến, lúc này bà ta mới không cam lòng xoay người rời đi.

Bà ta đi ra khỏi phòng bệnh còn quay đầu liếc mắt nhìn, âm thầm cười lạnh. Ngày mai bà ta phải đến giám sát anh ta, không cho phép anh ta làm chuyện điên rồ.

Dạ Hữu Khánh mới vừa đánh đuổi cô mình đi, lại mệt mỏi tới gần ghế, nhắm mắt lại, ngón tay xoa xoa mi tâm.

Phòng bệnh khôi phục an tĩnh, ngoại trừ máy móc bên cạnh thỉnh thoảng phát ra tiếng tích tích.

Anh ta vẫn nhắm mắt lại, mãi đến khi máy móc liên tục phát ra tiếng nhắc nhở, anh ta mới mở mắt ra.

Mở mắt ra, anh ta trực tiếp đối diện với đôi mắt Lãnh Thiên Khuê, cô ấy đã mở mắt ra từ lúc nào anh cũng không biết!

Nhưng anh còn tưởng mình bị ảo giác, sao cô ấy có thể mở mắt ra vào lúc này được?

Cho dù là ảo giác, anh cũng không dám đánh vỡ khoảnh khắc tốt đẹp như vậy, thậm chí anh còn không dám chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm cô ấy như vậy.

Cô ấy cũng không lên tiếng, cứ theo anh bốn mắt nhìn nhau như vậy, một hồi lâu cô ấy mới nhếch môi muốn nói điều gì…

Bình Luận (0)
Comment