Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 832

Chương 832: Mời đến tham dự hôn lễ

Nam Thùy Dương vui vẻ lấy bộ áo cưới mà Nguyễn Cao Cường nói hợp với mình, sau đó nhìn về phía Đào Hương Vi, mỉm cười và nói: “Cảm ơn chị đã chọn giúp em, nhưng Cao Cường nói bộ này hợp với em nên em sẽ lấy bộ này”

“Không có gì, anh ấy là chú rể, đương nhiên biết em hợp với bộ nào hơn, nghe anh ấy là đúng đắn” Đào Hương Vi khó chịu trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ phép lịch sự.

Giữa lúc đó, nhân viên tiệm đã mang một bộ vest cưới cho Nguyễn Cao Cường.

“Tổng giám đốc Cường, đây là vest cưới cặp với bộ áo cưới của cô Nam Thùy Dương, anh có muốn thay xem thế nào không?” Giám đốc thiết kế hỏi.

Nam Thùy Dương mong đợi nhìn anh ta, kéo lấy tay áo anh ta một cách dè dặt lại như làm nũng: “Anh thay đi, không phải chúng ta còn phải chụp ảnh cưới nữa sao?”

Chẳng biết tại sao, Nguyễn Cao Cường liếc nhìn Đào Hương Ví rồi mới khẽ gật đầu: “Ừ”

Nhân viên tiệm lập tức dẫn anh ta đến phòng thử đồ.

Đào Hương Vi càng cảm thấy đứng ở đây sẽ làm mình bực bội hơn, cô ta không đọc bản hợp đồng kia lâu, ký tên xong là đưa cho giám đốc thiết kế ngay.

Peter thấy cô ta ký tên, cũng cho là không có vấn đề gì nên ký tên và đóng dấu vào.

“Đây là hợp đồng của cô, nếu cô đồng ý thì ngày mai đến đây chụp hình nhé.” Peter nói.

Đào Hương Vi gật đầu: “Được ạ, không còn chuyện gì khác thì tôi xin về trước.”

“Cứ tự nhiên nhé.” Lúc này Peter cũng không có thời gian để chào hỏi cô ta.

Đào Hương Vi đang định ra về thì Nam Thùy Dương lại gọi cô ta lại.

Cô ta đành dừng bước nhìn về phía Nam Thùy Dương đang mặc áo cưới, cho dù nhan sắc cô ấy đã hơi bị tàn phá nhưng cô đã dùng tóc che lại, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, thế nên Nam Thùy Dương cũng xem như một cô dâu xinh đẹp.

“Chị Hương Vị, chị có thể tới tham dự hôn lễ của em và Cao Cường không ạ?” Nam Thùy Dương rời cô ta.

Đào Hương Vi kinh ngạc, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đến tham dự hôn lễ của họ, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gửi lời chúc mừng đến họ.

Nhưng người ta đã mời như vậy, cô ta cũng không nên từ chối thẳng thừng chứ nhỉ?

Đào Hương Vi nhếch môi nặn ra một nụ cười, lịch sự từ chối: “Xin lỗi, gần đây chị rất bận nên không có thời gian tham dự hôn lễ của hai người, chúc hai người hạnh phúc bên nhau đến già nhé.”

Chúc mừng hai người đã là giới hạn cuối cùng của cô ta rồi.

Nam Thùy Dương tỏ ra hơi thất vọng: “Vậy thì tiếc quá, em muốn mời chị tới… cả Vân Nhi nữa”

Đào Hương Vi nhíu mày, tự hỏi Nam Thùy Dương đang thật lòng muốn mời cô ta đến dự hay đang cố ý khoe khoang cái gì. Nguyễn Cao.

Cường kết hôn là một chuyện gây ảnh hưởng rất lớn đến Vân Nhi, thế mà Nam Thùy Dương lại muốn mời con bé đến?

Nét mặt của Đào Hương Vi hơi lạnh đi: “Em có lòng rồi, Vân Nhi phải đi học, cũng không rảnh để tham dự” Không chờ Nam Thùy Dương mở miệng, cô ta nói tiếp: ‘Lát nữa chị có chút chuyện, phải đi ngay, tạm dừng ở đây nhé.”

Không biết có phải là cô ta suy nghĩ nhiều không, nhưng cô ta luôn có cảm giác Nam Thùy Dương mời mình là để cố ý nhắc nhở cho cô ta nhớ rằng, sau này bà Nguyễn Cao chính là Nam Thùy Dương.

Nam Thùy Dương nhìn theo Đào Hương Vi ra ngoài, khuôn mặt mới vừa còn nở nụ cười tươi tắn nay đã bị sự lạnh lẽo bao trùm.

Phương Thảo và Đào Hương Vi cùng nhau ra khỏi tiệm áo cưới, Phương Thảo không nhịn nổi nữa, xỉa xói: “Đậu xanh! Đúng là một đứa trà xanh! Suýt thì buồn nôn chết em rồi!”

“Em nói cái gì thế?” Đào Hương Vi nhìn cô ấy.

“Chị Vi à, chị không cảm thấy cái cô Nam Thùy Dương đó rất mưu mô sao? Đòi chị chọn giúp áo cưới rồi lại nói không cần chị chọn, cứ đòi mặc áo cưới chị mặc thử cho bằng được. Nói thật chứ cô ta mặc có đẹp như chị đâu, không biết mắt Tổng giám đốc Cường bị gì mà để ý đến cô ta?” Phương Thảo xổ một tràng.

Đào Hương Vi cũng thấy dáng vẻ cười mà không cười, giả vờ rất thân thiết với mình của Nam Thùy Dương rất phiền phức.

Bình Luận (0)
Comment