Đào Hương Vi đứng chờ trước cổng biệt thự một lát rồi mới thấy ông quản gia hớt hải chạy đến.
*Cô Hương Vị, cậu Cường mời cô vào ạ”
“Cảm ơn ông: Cô gật đầu với quản gia rồi mang quà vào trong.
ô phát hiện nơi này vẫn giống như trước kia, không có thay đổi gì quá lớn, chẳng qua cây cối trong sân đã cao hơn rất nhiều, ngoài ra còn có thêm một vườn hoa. Những đóa hoa ấy được chăm sóc rất kĩ lưỡng, nở rộ một cách diễm lệ.
Thấy cô nhìn vườn hoa, ông quản gia nói: “Những hoa hoa cỏ cỏ này bình thường đều do bà chủ xử lý ạ”
Bà chủ?
Đào Hương Vi chưa phản ứng kịp, qua mấy giây sau mới nhận ra ông ấy đang nói đến Nam Thùy Dương.
Cô không nhìn vườn hoa nữa, trong lòng bực bội một cách kì lạ, nhưng biểu cảm của cô thì không thay đổi.
Đào Hương Vi đi theo quản gia vào phòng ăn, mới đết nghe thấy tiếng vui đùa truyền đến từ trong căn phòng, có lế có rất nhiều người đến ăn mừng sinh nhật cùng Vân Nhi.
“Cậu Cường, khách vào rồi ạ” Quản gia đi vào, lên tiếng Câu nói này của ông ấy lập tức thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
“Mẹ ơi!”
Trong lúc tất cả mọi người đều đang kinh ngạc nhìn Đào Hương Vị, người đột nhiên đến, Đào Vân Nhi lấy lại tinh thần, hét lên một tiếng rồi chạy ào về phía mẹ mình.
Đào Hương Vi nhìn những người đang ngồi quây quần bên bàn, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đã thấy con gái mình xông tới, theo phản xạ dang hai tay ra đón cô bé, giây kế tiếp, con gái nhào vào lòng cô.
“Mẹ, đây chính là bất ngờ mà mẹ nói sao ạ?” Đào Vân Nhi ôm cô, xúc động đến mức bật khóc.
Đào Hương Vi gật đầu: “Ừ, bất ngờ dành cho con đây”
Đào Vân Nhi dựa vào lòng cô, ôm cô thật chặt, mơ, khi thức dậy mẹ sẽ không còn ở bên mình nữa.
Nguyễn Cao Cường nhìn hai mẹ con, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi lại chợt tắt, không thể nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì trên gương mặt tuấn tú ấy.
Ngồi cạnh anh, Nam Thùy Dương chuyển ánh nhìn từ hai mẹ con lên Nguyễn Cao Cường, không nén nỗi sự ngỡ ngàng trong lòng, muốn thấy anh có phản ứng như thế nào.
Vậy mà Nguyễn Cao Cường lúc này thật sự quá bình tĩnh, cô hoàn toàn không thể đoán được tâm trạng của anh.
Đào Hương Vị, tại sao cô ấy lại trở lại chứ?
Nam Thùy Dương thầm siết chặt bàn tay đặt dưới gầm bàn, sự khủng hoảng tự nhiên nảy sinh rất sợ đây chỉ là Đào Vân Nhi kéo mẹ đi tới trước hạnh phúc từ tận đáy lòng: “Ba ơi, mẹ in sinh nhật con này!”
Nguyễn Cao Cường ngồi trên ghế, một tay đặt trên bàn ăn, ngẩng.
đầu nhìn về phía Đào Hương Vị, giọng rất bình thản: “Anh còn tưởng hôm nay em sẽ không về”
“Ba, sao con nghe như… Ba đã biết mẹ sẽ về rồi ạ?” Đào Vân Nhi khó hiểu hỏi/ Nguyễn Cao Cường không giấu giếm: “Ngày mẹ con về ba tình cờ gặp”
“Trùng hợp như thế luôn ạ?” Đào Vân Nhi hết nhìn ba lại nhìn mẹ, hơi không tin lắm.
“Trùng hợp như thế đấy” Đào Hương Vi tiếp lời, cô cũng không ngờ ngày đầu tiên về nước đã gặp anh.
Nghe cuộc trò chuyện của ba người xong, bấy giờ Nam Thùy Dương mới hiểu ra, thảo nào hai ngày qua cô cứ thấy Nguyễn Cao Cường là lạ chỗ nào, cứ ngồi thẫn thờ mãi, thì ra là gặp Đào Hương Vi.
Vậy là, đến bây giờ Đào Hương Vi vẫn có sức ảnh hưởng không thể đo đếm được với anh ấy ư?