Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 997

Chương 997

 

“Được rồi…Con biết rồi, à, đúng rồi ba à, là mẹ nói con gọi điện cho ba đấy, mẹ cũng muốn tan làm xong ba tới đây ăn cơm đó nha” Trước kết thúc cuộc trò chuyện, Vân Nhi nói với người bên kia.

 

Nguyễn Cao Cường cũng không tin lắm: “Vậy sao? Con không lừa ba chứ?” Người phụ nữ kia tốt bụng vậy à?

 

“Con không lừa ba đâu, hay ba tự hỏi mẹ đi” Vừa dứt lời, cô bé đưa cho mẹ đang ở bên cạnh.

 

Đào Hương Vi liếc con gái một cái, cần gì nói những thứ này với anh ta chứ?

 

“Chuyện gì?” Cô ấy cầm lấy điện thoại “Con gái nói em mời anh tới ăn cơm?” Người đàn ông trực tiếp hỏi, trong giọng trâm thấp có thêm một chút vui vẻ.

 

“Ừ, anh không rảnh nên tôi sẽ đợi anh về, anh đi mấy ngày?” Cô ấy hỏi.

 

“Em hỏi Vân Nhi đi, anh vừa nói cho con bé biết đây” Anh ta không trả lời.

 

Đào Hương Vi nhíu mày, đột nhiên thốt lên: “Anh nhanh về đi” Cô ấy chỉ muốn nhanh chóng hỏi rõ ràng những vấn đề kia thôi.

 

Điện thoại truyền đến tiếng cười trêu chọc của người đàn ông: “Không nỡ bỏ để anh đi à?”

 

Dù cách điện thoại nhưng Đào Hương Vi vẫn cảm thấy hơi luống cuống, cô ấy cố gảng để giọng điệu mình thật thản ni Không nên nghĩ quá nhiều, chú ý an toàn” Dứt lời, lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Đào Hương Vi cúp điện thoại xong thì hít một hơi thật sâu, chính cô ấy cũng không hiểu vì sao mình lại đột nhiên hồi hộp như vậy, cũng chỉ là cuộc trò chuyện bình thường thôi mà.

 

Hay là vì cô quá muốn hỏi cho rõ bí mật kia?

 

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Đào Vân Nhi thấy cô ấy nắm chặt tay không nói lời nào.

 

Cô ấy lấy lại tinh thần, nhìn về phía con gái rồi lắc đầu: “Không sao đâu con, ba con nói muốn đi công tác mấy ngày?”

 

“A, ba nói sẽ đi ba bốn ngày gì đó, có phải mẹ không muốn ba công tác không?” Vân Nhi chớp đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

 

Ánh mắt Đào Hương Vi lóe lên một chút, nhưng lại không cách nào tránh được ánh nhìn chăm chú này của con gái: “Không phải, mẹ chỉ có chút chuyện muốn nói với ba thôi”

 

“Vậy ạ? Con còn tưởng mẹ không nỡ rời xa ba, nếu vậy con có thể gọi điện thoại cho ba nói ba nhanh về nhà”

 

“Không cần đâu con, để ba làm việc thật tốt đi”

 

“Mẹ, xem ra mẹ vẫn rất quan tâm ba, phải không ạ?” Vân Nhi mỉm cười hỏi Đào Hương Vi cảm giác nụ cười này của con gái mang theo vài phần gian xảo, cô ây sờ sờ đầu cô bé: “Ba không đến đây, vậy tối nay mẹ nấu đồ ăn ngon cho con nhé” Cô ấy không trả lời câu hỏi của con gái.

 

Vân Nhi hiểu mẹ không thích biểu đạt bất kỳ tình cảm gì với ba nên không hỏi nữa, cô bé gật gật đầu: “Vâng ạ”

 

Có lẽ trước khi đi công tác nhận điện thoại của Đào Hương Vi, Nguyễn Cao Cường dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết hết công việc, hai ngày sau sẽ trở về.

 

Máy bay hạ cánh an toàn, anh đi ra từ lối đi an toàn, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên mặt đeo kính râm màu đen, dáng vẻ cao lớn lạnh lùng mang theo vẻ cực kỳ mệt mỏi Cấp dưới đến đón anh: “Tổng giám đốc Cường, xe đợi bên ngoài rồi”

 

“Ừ” Anh đáp lại, đôi chân thon dài tiếp tục đi về phía trước.

 

*Tổng giám đốc Cường, bây giờ ngài trực tiếp về nhà ạ? Cấp dưới hỏi.

 

Trong đầu Nguyễn Cao Cường lúc này toàn là Đào Hương Vi và con gái, mình về sớm thế này cũng bởi vì hai người ấy, vì vậy nói: “Không, đến chỗ Vân Nhi ấy” Anh nghĩ mình bất ngờ xuất hiện sẽ làm cho hai người cực kỳ ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment