Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1501

Butt thật đáng sợ!

“Bộp!”

Tiếng động đột ngột vang lên khiến Daisy giật mình, cô vội để nhật ký lại chỗ cũ rồi lặng lẽ rời khỏi phòng sách của Butt.

Trên hành lang lúc này, Ôn Khanh Mộ đang nằm bò trên đất, Bruce xắn tay áo lên, trông như đang sẵn sàng chiến đấu.

Ông Butt đứng trong hành lang, phía sau là Seven và Villand.

“Chiến đi, ma cà rồng! Thể hiện bản lĩnh của anh đi, đấu với tôi một trận!” Bruce trời sinh đã thích đánh nhau, rất lâu rồi anh ta không động tay động chân.

Ôn Khanh Mộ nằm trên đất cố gắng ngẩng đầu: “Tôi nói rồi, tôi đã giải phong ấn, tôi chỉ là một người bình thường thôi.”

Tô Lạc Ly chạy ra khỏi phòng thì thấy Ôn Khanh Mộ trên đất, cô định chạy tới thì bị Seven ngăn lại.

“Mấy người đừng đánh nữa, anh ấy thật sự là con người, một con người bình thường, mấy người thả chúng tôi đi!”

Bruce tóm Ôn Khanh Mộ từ trên đất lên, đấm mạnh vào bụng anh vài cú.

Ôn Khanh Mộ phun một ngụm máu vào mặt Bruce.

“Các người nhìn thấy chưa, máu của anh ấy màu đỏ, anh ấy thật sự là một người bình thường! Đừng đánh nữa… cầu xin các người.” Tô Lạc Ly gào khóc.

Lúc thấy máu Ôn Khanh Mộ phun ra là màu đỏ, cuối cùng ông Butt cũng hiểu ra.

Tất nhiên ông ta biết chỉ có loài người mới có máu đỏ, máu Ôn Khanh Mộ phun ra là máu đỏ, chứng tỏ anh hoàn toàn không phải ma cà rồng.

“Bố, đã là một người đàn ông bình thường thì chẳng ích gì cho chúng ta cả, sao không giải quyết anh ta đi, lãng phí thời gian của chúng ta!”

“Đừng mà! Hoàn toàn không phải chúng tôi lãng phí thời gian của các người, là các người tự tìm nhầm người mà, từ đầu chúng tôi đã nói không phải rồi!” Tô Lạc Ly đứng bên cạnh ông Butt, “Ông Butt, tha cho anh ấy, xin ông tha cho anh ấy.”

Ông Butt giơ tay về phía Villand ở bên cạnh, Villand đặt khẩu súng vào tay ông ta.

“Ngay từ đầu cậu đã muốn làm chúng tôi tin cậu không phải ma cà rồng, Ôn Khanh Mộ, gan cậu lớn lắm, lại dám thể hiện quyền lực ở gia tộc Butt chúng tôi.”

Ông Butt cầm lấy súng rồi nói.

“Ông Butt, đừng mà, xin đừng làm vậy, chúng tôi không hề có ý giở trò với các người!”

“Được, bây giờ tôi đã tin cậu không phải ma cà rồng rồi, vậy thì cậu chẳng còn giá trị nào với tôi cả, trước giờ gia tộc Butt cũng tôi không cần thứ không có giá trị.”

Ông Butt giơ súng lên chĩa vào đầu Ôn Khanh Mộ.

“Đừng mà, cầu xin ông, đừng làm thế!”

“Ôn Khanh Mộ, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu còn gì muốn nói không?”

Ôn Khanh Mộ cố gắng mở đôi mắt sưng tấy lên nhìn Tô Lạc Ly, anh cố nặn ra một nụ cười: “Ly Ly, nhắm mắt lại, đừng nhìn anh.”

“Đừng… đừng làm vậy, cầu xin các người tha cho anh ấy.” Giọng Tô Lạc Ly khàn đặc, không còn phát ra tiếng nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment