Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1523

Chương 1523

Hành động này khiến Tô Lạc Ly rất vui mừng, nó có nghĩa là trong lòng con trai cô vẫn có cô.

“Là em gái đạp mẹ, không có chuyện gì đâu. Lúc Tam Tam ở trong bụng mẹ cũng thường hay đạp mẹ, lúc đó Tam Tam rất nghịch.”

Tô Lạc Ly phát hiện, lúc cô nói những lời này, trong mắt Tam Tam như lóe lên ánh sáng.

Cô lập tức để máy sấy tóc xuống, dùng sức bế Tam Tam về giường.

“Em gái trong bụng mẹ đang chào mẹ đấy, con có muốn chào em gái không?”

Tam Tam do dự hồi lâu rồi mới im lặng gật đầu.

Tô Lạc Ly nằm thẳng trên giường, để bàn tay nhỏ của Tam Tam đặt trên bụng mình.

Hai mẹ con chờ đợi nhưng không có động tĩnh gì.

Ánh mắt Tam Tam khó tránh khỏi có hơi thất vọng, nhưng dường như cậu bé không muốn từ bỏ, luôn để tay trên bụng Tô Lạc Ly chứ không rút về.

Tô Lạc Ly thấy con trai kiên trì như vậy cũng không muốn từ bỏ, thế là hai mẹ còn cứ đợi mãi.

Mắt Tam Tam bắt đầu díp lại, cậu bé đã buồn ngủ rồi.

Tô Lạc Ly hơi hối hận, mình không nên gấp gáp như vậy.

“Tam Tam, có thể là em gái đã ngủ rồi, hay là ngày mai chúng ta chào hỏi em sau nhé?”

Tô Lạc Ly vừa dứt lời thì Tam Tam bỗng giật mình nhìn Tô Lạc Ly, vì Tô Lạc Ly cũng cảm nhận được rồi.

“Em động đậy rồi phải không? Bây giờ em gái không thể nói chuyện được, chỉ có thể dùng cách này để chào anh trai thôi.”

Sau đó lại động đậy một cái nữa.

“Em gái rất thích anh trai, đã nóng lòng muốn ra ngoài chơi với anh trai rồi.”

Lần đầu tiên Tam Tam được trải qua chuyện này, việc này khác hẳn với việc đột nhiên bế một đứa trẻ đến trước mặt cậu bé, nói với cậu bé rằng đây là em trai của cậu bé. Tải ap truyện Hola để đọc tiếp nhé các tình yêu.

Lúc có Tiểu Thất, Tam Tam vẫn không có ký ức thế này.

“Được rồi, em gái muốn đi ngủ rồi, con cũng phải ngủ thôi.”

Tam Tam xoa nhẹ bụng Tô Lạc Ly vài cái rồi nằm sát bên cạnh Tô Lạc Ly, chìm vào giấc ngủ.

Tô Lạc Ly cảm thấy rất vui mừng, vì tối nay Tam Tam không mơ thấy ác mộng, có thể là đang mơ thấy em gái của mình chăng.

Ôn Khanh Mộ về phòng mình, cả đêm đều không ngủ, anh không muốn cứ giằng co thế này với Tô Lạc Ly nữa.

Nhưng anh lại chẳng nghĩ ra cách gì hay cả.

Buổi sáng, Mục Chỉ Huyên phụ trách đem bữa sáng đến cho Ôn Khanh Mộ, mấy hôm nay Mục Chỉ Huyên cũng trách móc Ôn Khanh Mộ không ít.

“Tối qua con đi tìm Lạc Ly à?”

“Không có!” Ôn Khanh Mộ sẽ không thừa nhận đâu.

“Đừng có lừa mẹ, mẹ đã nghe thấy tiếng rồi, Lạc Ly đuổi con đúng không?” Giọng Mục Chỉ Huyên mang theo ý cười.

Bình Luận (0)
Comment