*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh mau nói xem mua cái kia để làm gì?" "Đương nhiên là để tránh thai rồi" “Anh.
Ôn Khanh Mộ lập tức duỗi tay đặt giữa môi Tô Lạc Ly, ý bảo cô đừng nói tiếp nữa.
"Cô không cho tôi cơ hội để giải thích sao?" "Vậy anh nói maul" Ôn Khanh Mộ khẽ vuốt tóc Tô Lạc Ly, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiêu.
"Khoảng thời gian trước cô nằm viện, uống nhiều thuốc như thế, tôi lo là giờ cô mà mang thai thì không tốt cho đứa bé, vừa khéo có thể lợi dụng khoảng thời gian này để chữa trị vết thương ở chân của cô cho tốt, tránh cho để lại mầm bệnh về sau”
Ôn Khanh Mộ nói rất khẽ, rất nhẹ, dáng vẻ đó, dường như thật sự đang lo lắng cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly vỗ ngực, cô đã quên mất chuyện này.
Loading...
Khoảng thời gian trước năm viện, cô truyền dịch bao nhiêu ngày, thuốc uống ngoài cũng không ít, còn cả thuốc ngâm chân này nữa, phần lớn đều là thuốc hoạt huyết thông mạch, mà mang thai lại ky nhất chính là thông máu.
Cô hiện giờ quả thật không thích hợp để mang thai.
"Thế nhưng, Kiêm Mặc.
" "Bệnh của Kiêm Mặc, tôi đã hỏi viện trưởng Châu rồi, ông ấy nói đã kiểm tra toàn diện cho Kiêm Mặc, đặc biệt là chức năng tim, tạm thời Kiêm Mặc không có vấn đề gì, nếu uống thuốc đều đặn thì còn sống lâu lắm.
" Tô Lạc Ly từ từ thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô cùng đã nói chuyện với Tô Kiêm Mặc trên wechat.
Tô Kiêm Mặc cũng nói, khoảng thời gian gần đây, cảm thấy tim khỏe hơn nhiều.
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên.
"Tôi hy vọng cô sinh con không chỉ là vì Kiêm Mặc, dù sao đứa nhỏ là của cô và tôi, tôi cũng không hy vọng đứa nhỏ này có vấn đề gì, chắc là cô cũng thế đúng không?" Dù sao đứa nhỏ cũng là của cô và tôi.
Vì thế, hiện giờ anh đã thật sự muốn sinh con với cô? Tô Lạc Ly mím môi cười.
"Được, nghe lời anh”
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ly ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Ôn Khanh Mộ trực tiếp hôn lên môi cô, cùng với nụ hôn nóng bỏng, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp hơn.
Tay của anh cũng bắt đầu không an phận.
Tô Lạc Ly lập tức giữ lấy tay anh, hiển nhiên hơi hoang mang không biết làm sao.
"Sao thế?" Ôn Khanh Mộ thở dốc, nói.
"Không.
"Tôi muốn cô, Ly Ly, cô không muốn sao? Chúng ta đã chưa làm bao lâu rồi, hử?" Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, khẽ nói bên tai cô.
Tô Lạc Ly cũng hiểu rõ, trước kia anh tức giận bỏ đi công tác, đi liên hơn nửa tháng, lân này cô nhập viện, cho tới giờ cũng đã hơn 1 tháng, có lẽ là vì cô bị thương, anh