Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 242



Nghĩ như thế, Ôn Khanh Mộ liền quay về phòng ngủ.

Lật đà lật đật đẩy cửa nhà tắm ra.

"A..."

Tô Lạc Ly hét lên một tiếng, vì cô cho rằng Ôn Khanh Mộ đã ra ngoài, hiện giờ đột nhiên có người đi vào, khiến cô giật mình.

Cô đứng dậy, lập tức quay người lại.

"Là tôi!"

"Anh vào đây làm gì? Ra ngoài mau!"

Mặc dù đã thân mật nhiều lần, nhưng lần nào khi bọn họ thân mật cũng đều tắt đèn.

Cô lộ hết cơ thể mình trước mặt anh như này, vẫn là lần đầu tiên.

"Mau ra ngoài!" Tô Lạc Ly vội vàng thúc giục.

"Sao phải ra ngoài? Em trốn cái gì mà trốn?" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Trên thực tế, Ôn Khanh Mộ cũng chưa từng nhìn thấy Tô Lạc Ly trần như nhộng.

Có giọt nước sáng trong lóng lánh từ từ chảy dọc xuống theo làn da sạch bóng của Tô Lạc Ly.

cổ họng Ôn Khanh Mộ căng cứng, yếu hầu chuyển động lên xuống.

Tầm nhìn mãnh liệt ập tới, khiến cả người anh hoàn toàn bị khiêu khích.

"Sao phải ra ngoài? Vòi nước trong phòng dành cho khách hỏng rồi, chúng ta tắm cùng nhau"

Ôn Khanh Mộ nói rồi nhanh chóng cởi quần áo của mình.

"Vậy anh chờ tôi tắm xong rồi tắm"

"Vậy tôi phải chờ đến lúc nào?"

Nói xong, Ôn Khanh Mộ duỗi đôi chân dài bước vào bồn tắm, trực tiếp ôm Tô Lạc Ly vào lòng.

"Vậy tôi không tắm nữa, anh tắm đi!"

Tô Lạc Ly định đi, Ôn Khanh Mộ trực tiếp kéo cô lại.

"Tắm cùng nhau, tắm uyên ương!"

"Ai muốn cùng anh..."

Tô Lạc Ly đã mặt đỏ tới tận mang tai, trong hơi nước, khuôn mặt của cô đỏ bừng, càng thêm khiến người khác yêu thích!

"Giữa đông lạnh, tôi đã cởi đồ rồi, tắm cùng đi tắm cùng đi!"

Tô Lạc Ly cũng không còn cách nào với anh.

"Vậy thì được, anh không được làm bừa đấy"

"Tôi đảm bảo sẽ không làm bừa!"

Thực tế chứng minh lời đảm bảo của Ôn Khanh Mộ không có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Anh đừng sờ lung tung!"

"Trời ơi, đừng làm loạn nữa!"

"Sao anh lại xấu thế chứ?"

Không lâu sau, liền bắt đầu vận động trong bồn tắm.

Ôn Khanh Mộ không nhẫn nhịn nổi.

"Hay là lên giường, anh đừng làm loạn nữa!"

"ở đây kích thích." Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

"Rõ ràng sáng nay vừa làm xong... Anh lại."

"Sáng nay là sáng nay, tối nay là tối nay, trong những ngày em không ở bên, tôi nhìn mất bao nhiêu đêm rồi!"

Trong không gian nóng hầm hập, bọt nước văng từ phía.

Tô Lạc Ly dần dần mơ màng trong không gian ấm nóng này.

Vẫn may, lần này Ôn Khanh Mộ không vận lộn quá lâu, sau khi hết cảm giác mới mẻ, liền ôm Tô Lạc Ly đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Lạc Ly không thức dậy quá muộn.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Lạc Ly liền chuẩn bị nấu cơm cá chình, hôm qua cô đã hứa nấu cơm cá chình cho Ôn Khanh Mộ.

Nghĩ tới Tô Kiềm Mặc cũng lâu rồi chưa ăn cơm cá chình cô nấu, cũng chuẩn bị đưa cho cậu một phần.

Nấu xong cơm cá chình, Tô Lạc Ly cho vào trong hộp cơm, chia làm hai phần.

Học viện mỹ thuật khá xa, vì thế Tô Lạc Ly đến Học viện mỹ thuật trước, khi về thì qua Dark Region đưa cho Ôn Khanh Mộ sau, buổi chiều thì đến bệnh viện Q.M một chuyến, lịch trình cả một ngày xếp kín mít.

Đến Học viện mỹ thuật, gặp Tô Kiêm Mặc.

Hai chị em vẫn gặp nhau ở quán ăn bên ngoài.

"Kiếm Mặc, gần đây lịch học rất kín sao? Chị nghe nói em cũng không hay về."

"Em ở trường khá ổn, gần đây khá bận, vì thế không về, chị, chị làm cơm cá chình ngon hơn. trước rồi!"

Tô Kiêm Mặc vừa ăn cơm cá chình, vừa khen.

"Đương nhiên rồi."

"Em yên tâm đi, anh ấy lớn như thế, sẽ không để mình bị đói đầu, chị đã lâu lắm rồi không gặp em."

Nụ cười của Tô Kiềm Mặc càng thêm chất phác.

"Vậy em ở đây với chị thêm một lúc nữa"

Tô Lạc Ly và Tô Kiềm Mặc lại nói chuyện một lúc nữa, Tô Kiềm Mặc giục vài lần, lúc này Tô Lạc Ly mới lên đường.

Thật ra, Tô Lạc Ly nên đưa cho Ôn Khanh Mộ trước, vì cô còn phải đến bệnh viện, mà bệnh viện Q.M cách Học viện mỹ thuật khá gần.

Sau khi đưa cơm cho Ôn Khanh Mộ, cô lại phải quay lại một lượt.

Khi đến Dark Region đã là 1 giờ rưỡi.

Tô Lạc Ly vội vàng đến phòng làm việc của Ôn Khanh Mộ.

"Sao giờ em mới tới, tôi sắp chết đói rồi."

Ôn Khanh Mộ oán trách đầy bất mãn.

"Tôi đến Học viện mỹ thuật một chuyến, cũng nấu cho Kiêm Mặc một phần."

Vừa nghe lời này, Ôn Khanh Mộ càng thêm bất mãn.

"Sao em không trực tiếp đưa cho tôi trước? Rõ ràng là đi qua bên này!"

"Không phải là lo Kiêm Mặc bị đói sao?" Tô Lạc Ly vừa nói, vừa lấy cơm cá chình ra.

"Em lo nó bị đói, thể không lo tôi bị đói à?"

Tô Lạc Ly cứ cảm thấy Ôn Khanh Mộ hơi quá đáng.

"Không phải là tôi đến muộn một lát sao? Anh đến mức đó sao? Hơn nữa, anh đói rồi không biết gọi cái gì ăn trước sao?"

Ôn Khanh Mộ cũng cạn lời, anh đã đói từ lâu rồi, Doãn Cẩn luôn bảo đến nhà ăn lấy gì cho anh ăn, nhưng anh không cho đi.

Tô Lạc Ly vất vả làm cơm cá chình, đi từ xa tới đưa cho anh, đương nhiên anh phải ăn thật ngon.

Ai biết được...

Khi Ôn Khanh Mộ đang định ăn thì Doãn Cẩn gõ cửa, đi vào.

"Chủ tịch Ôn, đến giờ họp rồi."

Ôn Khanh Mộ chỉ đành đậy nắp hộp cơm lại.

Lúc này Tô Lạc Ly mới biết mình gây chuyện rồi.

"Không thể để lát nữa mới họp sao? Để anh ấy ăn xong cơm đã"

"Phu nhân, vốn phải họp lúc một giờ, giờ đã lùi lại nửa tiếng rồi, sợ là..."

Thì ra là vì chờ cô, anh đã lùi giờ họp lại nửa tiếng đồng hồ.

Tô Lạc Ly càng thêm áy náy, cô không nên ở Học viện mỹ thuật lâu như thế.

"Được rồi, tôi đi họp đây, Doãn Cẩn, tiễn phu nhân đi."

"Vâng, chủ tịch Ôn."

Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly rời đi, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Hôm nay cô thật sự nên đưa cơm cho Ôn Khanh Mộ trước.

"Thư ký Doãn, gần đây anh ấy bận lắm à?"

"Đúng thế, không phải là sắp đến cuối năm rồi sao? Mỗi dịp cuối năm và đầu năm đều là lúc bận nhất, tập đoàn chúng tôi nhiều công ty con, mỗi dịp cuối năm phải kiểm kê."

"Ồ.."

Tô Lạc Ly cực kỳ tự trách, nhưng cũng không có cách nào xoay chuyển.

Ra khỏi Dark Region, trực tiếp đến bệnh viện Q.M, người của bệnh viện đều biết thân phận của cô, vì thế cũng không dám chểnh mảng.

Đây là thuốc mà bác sĩ đông y tốt nhất kê cho Tô Lạc Ly.

"Phu nhân, cô không có vấn đề gì, điều dưỡng thật tốt là được."

"Bác sĩ, ở đây tôi có một thang thuốc đông y, làm phiền ông xem qua cho tôi."

- ------------------------
Bình Luận (0)
Comment