Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 806

Chương 806

Ôn Khanh Mộ hừ một tiếng: “Anh còn chẳng bao giờ được đối xử như vậy, bây giờ biết anh ta quay về rồi thì lại đi học nấu ăn cho anh ta ngay!”

“Có phải cho mình anh ấy ăn đâu, anh cũng có thể ăn mà.”

Tô Lạc Ly phát hiện ra Ôn Khanh Mộ đúng là một chiếc bình dấm chua khổng lồ.

“Đợi đến lúc về nhà mình rồi thì em chỉ được nấu cho mình anh ăn tôi! Chỉ mỗi anh ăn!”

“Vâng, được rồi, em sẽ nấu ăn cho anh, chỉ cho anh ăn thôi, được chưa?”

“Hề hề, vậy được rồi.” Ôn Khanh Mộ đi đến trước mặt Tô Lạc Ly, hôn nhẹ cô một cái rồi chui vào bếp.

“Mẹ, con có việc cần nói với mẹ.”

“Mẹ đang bận lắm, không có thời gian để ý đến con đâu!” Mục Chỉ Huyên tập trung vào việc nấu ăn, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn Ôn Khanh Mộ lấy một lần.

“Người ta còn chưa gọi mẹ là mẹ đâu! Chưa gì mà mẹ đã bất công như vậy rồi à? Còn chẳng buồn nhìn lấy con một cái.”

Ôn Khanh Mộ đứng thẳng người, chặn trước mặt Mục Chỉ Huyên.

Mục Chỉ Huyên còn tưởng Ôn Khanh Mộ lớn như vậy rồi thì sẽ không có chuyện tranh giành tình cảm của phụ huynh theo kiểu trẻ con nữa.

Nhưng bà đã đánh giá con trai mình cao quá rồi.

“Mẹ nhìn con rồi được chưa? Sắp làm bố rồi mà sao con trẻ con thế!”

“Mẹ, con hỏi mẹ này, con và anh ta là anh em sinh đôi, vậy chắc chắn là có đứa sinh trước đứa sinh sau đúng không? Ai là anh ai là em thế?”

Thật ra Mục Chỉ Huyên cũng không để ý đến vấn đề này lắm, lúc ấy mọi người đều tưởng rằng Giản Ngọc đã chết ngay từ khi mới lọt lòng, vậy nên không ai nhắc đến anh ta nữa, coi như chỉ sinh ra được một đứa con thôi.

“Nó là anh trai, con là em trai. Nó được sinh ra trước, lúc sinh đứa đầu mẹ đã bị khó sinh, mất rất nhiều thời gian, đến khi sinh con thì thuận lợi hơn nhiều.”

Đối với Ôn Khanh Mộ mà nói thì đây là một sự đả kích rất nặng nề.

Chẳng những phải chia sẻ bố mẹ mình với một người khác, giờ lại còn phải gọi người đó là anh trai, đùa à?

“Mẹ, chúng ta có thể thương lượng với nhau một chút không. Mẹ đừng nói chuyện này cho anh ta biết, cứ nói con được sinh ra trước, anh ta sinh ra sau nhé. Được không?”

“Tiểu Mộ, con rảnh lắm à?” Đây là lần đầu tiên Mục Chỉ Huyên thấy đứa con trai này của mình phiền phức đến vậy.

“Mẹ đồng ý với con thì con sẽ không làm phiền mẹ nữa! Mẹ nhìn đi, trong nhà này cũng nên có thứ tự trước sau chứ. Con đến trước thì tất nhiên con phải làm anh, còn anh ta phải làm em trai rồi! Không thể theo thứ tự sinh ra được!”

Mục Chỉ Huyên đau đầu: “Được rồi, mẹ đồng ý với con, mau đi ra ngoài đi.”

“Chúng ta thỏa thuận rồi đấy nhé.”

Bầu không khí trên bàn cơm có vẻ hòa hợp đến lạ.

Từ nhỏ, Giản Ngọc đã không có bố mẹ, mặc dù anh ta chưa lên tiếng gọi bố gọi mẹ nhưng cũng đã chấp nhận mối quan hệ này rồi. Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo cũng đều cảm thấy rất mỹ mãn.

Bình Luận (0)
Comment