Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 177

Chương 177

Lần này Cổ Thành Trung thực sự quyết tâm rối, cơm tối còn chưa ăn đã chui vào phòng sách, bây giờ đã mười giờ rối mà còn chưa ra.

Cô đến cửa phòng sách van cà mấy lần nhưng Cố Thành Trung không thèm để ý.

Cuối cùng cô bị ép đến bất đắc dĩ: “Cố Thành Trung… em đã kiểm điểm sâu sắc lỗi của bàn thân rồi, quả thực là do vấn đề của em, em nhất định sẽ học hành chăm chi, anh nói gì em cũng sẽ đồng ý anh, anh đừng ở bên trong nữa, ăn chút đồ ăn đi có được không?”

“Em chắc chắn?”

Trong phòng truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của Cô Thành Trung, cùng với sự nghi ngờ sâu sắc.

Hứa Trúc Linh đương nhiên không muốn ngoan ngoãn khuôn phép như thế, nhưng cô cũng hiểu kế hoãn bình đấy có được không!”Vâng vâng, anh ăn cơm trước, ăn xong rối thi nói gì cũng được,”

Lời vừa dứt, Cổ Thành Trung mở cửa cho cô vào,

cô không khỏi thờ phào nhẹ nhõm.

“Em bảo di giúp việc để phần ngon nhất lại cho anh đấy, ăn mau đi, để bụng đói làm việc hại thân thể lắm.”

“Ngày mai anh sẽ bảo thấy dạy bù đến đây.”

Haizz..

Vấn đề ngày thật nặng nề nha.

“Cổ Thành Trung, em là học sinh, học sinh đều hy vọng ki nghỉ của mình càng ngày càng nhiều.” Cô muốn anh hiểu bằng cả cảm xúc và lý trí.

“Thân làm phụ huynh, đều hy vọng thành tích con mình càng ngày càng tốt.”

Hà?

Lời này nghe nó cử quái quái thể nào ấy, thể nhưng cô lại không cách nào phản bác được?

Fuck!

“Ai da.” Hứa Trúc Linh kêu thành tiếng, ôm lấy đầu nói: “Đau đầu quá, hình như vết thương lại nứt ra rồi, em thấy em cần nhập viện tĩnh dưỡng…”Hứa Trúc Linh chưa nói xong, sắc mặt Cố Thành Trung đột nhiên vô cùng khó coi, ôm lấy bụng minh.

“Anh… anh làm sao thế?” Hứa Trúc Linh lo lắng

“Đau dạ dày, bị em làm tức quá.” hỏi.

Hứa Trúc Linh nhất thời hiểu ra, chiêu này cũng không dùng được.

CỔ Thành Trung học nhanh thật, đều dùng phương pháp của cô đối đầu lại, lão cáo già, quả nhiên là gian thương!

Hứa Trúc Linh thở một hơi, chấp nhận nói: “Bỏ đi bỏ đi, nói cũng nói không lại anh, đánh cũng không đánh được anh, em thừa nhận. Anh là boss, anh nói gì thì là cái nấy, em ngoan ngoãn làm theo là được.”

“Đi lấy hoa quả xin lỗi của em lại đây, anh còn chưa ăn cái đấy.”

Cố Thành Trung cười nói, anh đã sớm biết rõ mấy trò mèo của cô rồi.

Không có sách lược vẹn toàn, sao anh dám làm cơ chứ?

Thấy dáng vẻ chịu đựng của cô, tâm tình tốt lên rất nhiều.

Mấy ngày tiếp theo của Hứa Trúc Linh khổ không nói nên lời, ngày ngày học bù, voi lại còn luyện tập dưới mắt của Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung biết rõ, một khi anh bỏ đi, Hứa Trúc Linh chắc chắn sẽ chơi bời, Cho nên anh nhất quyết đưa cô đến phòng làm việc, trực tiếp theo dõi.

May mà trong tập đoàn còn có Bạch Minh Châu, lúc nghỉ trưa có thể gặp một chút, bày tỏ chút phiền muộn.

Trong tập đoàn cũng có tin đồn, mọi người đều đang đoán quan hệ của bọn họ. Có người nói chỉ đơn thuần là chủ cháu, lại có người nói trông giống như người yêu.

Nhưng vẫn chưa có ai chắc chắn, bọn họ cũng chi có thể âm thẩm thảo luận thôi.

Hôm nay lúc cô đang học bù thi Cổ Ngọc Vy đến, khuôn mặt cười cười, bộ dạng vô cùng rạng rỡ.

“Vui vẻ thế? Có liên quan đến Nguyên Doanh sao?”

Cổ Thành Trung vừa nhìn là đã đoán ra.

Cổ Ngọc Vy gật gật đầu: “Em đã đưa Nguyên Doanh đến thăm nhà mình rồi, ngày mai chủ của anh ấy cũng sẽ từ bên ngoài quay về, cho nên anh ấy định đưa em về nhà, gặp phụ huynh một chút. Kì nghỉ củabọn em vốn sẽ kết thúc vào tháng một, nhưng bọn em nghĩ đến việc đinh hôn, cho nên rời đến năm sau rối.”

“Nếu các em có thể sớm ngày kết hôn, anh sẽ câng vui.”

“Kết hôn là chuyện lớn, không thể đường đột được, em phải chuẩn bị thật tốt. Bây giờ thời gian ngắn quá, em không muốn minh bị thiệt, con gái nói không chừng cả đời chỉ có một lần, em không thể để lại chút tiếc nuối nào!”

Cô Ngọc Vy cười tươi như hoa, bộ dạng quà thực vô cùng vui vè.

Có thể cùng người mình yêu kết hôn, đương nhiên là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

“Anh, em muốn mượn Hứa Trúc Linh cùng em đi mua chút quần áo mới, để cô ấy xem xem.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, đôi mắt trở nên điên cuồng hẳn, nhin thấy Cổ Ngọc Vy thì như nhìn thấy Phật tổ Bổ Tát, đèn thần Aladin.

Ân nhân đi!

Cố Thành Trung nghe vậy, nhướng mày ghét bỏ nhìn Hứa Trúc Linh: “Phong cách các em không giống nhau, ảnh mắt cô ấy không chuẩn, anh có thể để Khương Anh Tùng đi cùng em.””Anh có thể đế Khương Anh Tùng giúp em bê đó, nhưng mua đố thì thôi, con gái với nhau mới có cùng chủ để có được không hả?”

“Chỉ có một tiếng thôi, đi som về sớm.”

“Biết rồi!”

Cổ Ngọc Vy kéo Hứa Trúc Linh đi, sau khi ra khỏi cửa Hứa Trúc Linh hận không thể ôm cô ấy mà mănh liệt hôn một cái, nhưng lại bị Cổ Ngọc Vy ngăn lại.

“Nhìn cậu bị chống kiểm soát kia, đáng không? So anh ba của tôi đến vậy à?”

“Thủ đoạn của anh ba cậu quả thâm sâu, tôi chỉ biết vài ba mánh khóe, anh ấy đều biết cả, lại còn bắt chước làm theo dùng trên người tôi. Trái tim đàn ông như kim đáy bể vậy!”

Cổ Ngọc Vy nghe vậy nhịn không được cười cười. Cũng chỉ có Hứa Trúc Linh mới làm anh cô hao tâm tổn sức đến vậy thôi.

Người ngoài, anh ấy nhìn còn không thèm nhìn một cái, đừng nói đến việc tổn nhiều tâm tư như vậy.

Cố Ngọc Vy chọn vài bộ quần áo, còn mua chút quà, cũng mua cho cả Bạch Minh Châu vài đồ nữa. Cô ấy tò mò hỏi: “Cậu có biết Bạch Minh Châu với

Nguyên Doanh không?””Minh Châu rất ít khi nhắc đến, nhưng cũng có nói một chút.”

“Bọn họ… là anh em, đúng không?”

Cô tò mò hỏi.

“Quan hệ ngày trước không tốt lắm, Minh Châu nói áp lực nhà họ Bạch rất lớn, đều phải nhập ngũ gi đó, nhưng bác sĩ Doanh gánh vác rất nhiều, chỉ để cho cô ấy có thể sống vui vè tư do. Cô ấy luôn cảm thấy bản thân mình làm liên lụy bác sĩ Doanh, cho nên rất ấy náy tự trách, cũng muốn ra sức đẩy bác sĩ Doanh ra.”

“Như vậy sao, hóa ra chi là áy náy tự trách, xem ra tôi nghĩ nhiều rổi…”

Cổ Ngọc Vy thở phào một hơi, cô càng nhìn cặp anh em Nguyên Doanh với Bạch Minh Châu càng càng thấy không đúng.

Cô cũng là con gái, ánh mắt nhìn người đàn ông trong lòng chỉ có bản thân có thể hiểu được.

Nhưng khi cô nhìn thấy Bạch Minh Châu, lại cảm thấy ánh mắt của cô ấy rất quen.

Anh mắt ấy…

Như đang vô cùng lưu luyến mà nhìn người đàn ông trong lòng mình,Cho dù có giấu đi nữa, cũng có lúc bị lộ ra,

Cổ Ngọc Vy trong quân đội nhiều năm, cũng không hiểu phụ nữ lắm, cô cũng không dám nghĩ nhiều.

Bây giờ hỏi Hứa Trúc Linh rồi, nói gần nói xa mãi cũng mới yên tâm một chút.

Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.

Sao lại có thể chứ?

Anh em ruột, thì không thể có khả năng!

Hôm sau, Nguyên Doanh lái xe đến đón cô, cô nhấc ra một hộp quà nho nhỏ, bên trong là loại trà nối tiếng.

“Sao còn đem cả quà nữa? Em đi tay không họ cũng sẽ rất vui vẻ.”

“Em vốn mua nhiều lắm, nhưng bố em nói con gái lần đầu đến nhà trai, đem nhiều quá sẽ làm người ta hiểu nhầm mình nịnh nọt, vẫn nên mang ít thôi. Sau này từ tử tặng vậy, em còn mua quần áo cho Minh Châu nữa, em nghĩ em ấy sẽ thích.”

“Vất và cho em rồi.”

Nguyên Doanh nằm bàn tay nhỏ của cô,

“Không vất vả, chỉ cần có thể thuận lợi làm chuyện này cùng anh, cái gì cũng tốt hết. Đi thôi, emcó chút hồi hộp rồi đấy.”

“Đừng sợ, anh ở dây.” Von ven năm chữ, khiến trái tim Cố Ngọc Vy nháy mắt yên bình lại.

 

Bình Luận (0)
Comment