Chương 2356
“Tại vì trước đây tôi không hiểu phép tắc. Dù sau anh cũng là em trai ruột của Minh hoàng, trước đây tôi không biết, xin Thân vương thứ tội.”
Cô ấy lạnh nhạt cụp mi, giọng điệu cung kính. Rõ ràng cô ấy đứng ngay trước mặt, chỉ cách anh ta có một bước, vậy mà Samegawa lại cảm thấy xa xôi không thể với tới.
Dường như có cả một lạch trời ngăn cách giữa họ.
Anh ta muốn tiến lên, nhưng vừa toan nhấc chân, cô ấy đã theo bản năng lùi lại một bước.
Anh ta lặng lẽ siết chặt năm tay, thu chân lại.
“Em thật sự cho rằng tôi không cưới được em sao?”
“Thân vương, có một số việc không thể cưỡng ép được.”
“Nếu như tôi càng muốn có được em thì sao, bất kể phải trả cái giá gì.”
Giọng anh ta khàn khàn. Bề ngoài anh ta lịch sự nhã nhặn không hề tì vết, thực chất là người tinh tế đa mưu, bụng dạ kín đáo khó dò.
Risa nghe thấy câu này, biểu cảm mới hơi dao động.
Cô ấy ngước mắt, dưới đèn đường ánh mắt cô ấy rực sáng khác thường.
“Anh sẵn lòng từ bỏ ngôi vị Thân vương? Sẵn lòng từ bỏ cảm giác dưới một người trên vạn người? Tất cả những thứ anh gian nan cực khổ giành được, bây giờ muốn chắp tay nhường cho người khác à?”
“Thân vương Akihito, anh đừng nói đùa với tôi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cô ấy xoay người bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Samegawa Akane nặng nề nhìn theo bóng dáng đi xa của cô ấy, cắn chặt khớp răng.
Cuối cùng anh ta hung hăng đấm một cái lên cây đại thụ bên cạnh, lá cây run rẩy.
Lá khô đong đưa bay xuống, dường như có phần thê lương.
Cô ấy thật sự cho rằng mình sẽ không chiếm được cô ấy ư?
Kẻ dưới một người trên vạn người cũng không chiếm được?
Vậy nếu anh ta trở thành người đứng trên đỉnh thì sao?
Lúc trước anh ta muốn cưới Risa có lẽ chỉ là vì sự mến mộ đơn thuần, nhưng hiện tại vì lợi ích quốc gia, anh ta cân phải nằm giữ Công ty Nikkyo trong tay thay cho hoàng gia.
Risa lên xe, có hơi buồn ngủ nên bèn ngả người chợp mắt một lát.
Cô ấy cho rằng Tomoka Tanikawa sẽ đánh thức mình, ai ngờ cô ấy lại ngủ mãi cho đến lúc tự nhiên tỉnh lại, ghế điều khiển phía trước đã không có ai.
Cô ấy đang ở trong khách sạn suối nước nóng, bốn phía im ắng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.
Cô ấy liếc nhìn di động, vậy mà đã mười giờ, trong khi chín giờ cô ấy đã phải gặp gỡ xã giao rồi.
Cô ấy vội vàng xuống xe, sợ mình làm hỏng chuyện thì lại bị đám chú bác trong họ ân cần dạy dỗ cho.
“ó người phục vụ không ạ? Xin hãy chỉ đường cho tôi, tôi chưa đến đây bao giờ.”
Cô ấy hô lên nhưng không có ai đáp lại, toàn bộ vườn hoa đều im lìm.
Cô ấy nhíu chặt mày, giao lộ với cửa của chỗ này nằm ở đâu vậy?