Chương 2436
“Cythia, con không thể gọi bố là bố nữa, hãy gọi là chú, có được không?”
ythia nghiêng đầu nhìn anh ta đầy khó hiểu: “Tại sao vậy?”
“Bố không phải là từ có thể tùy ý gọi, không thể thay đổi được… mẹ Harley không nói điều này sao?”
“Oythia chỉ có một người bố, Diên là bố của con mài Sau khi nói xong, cô bé dùng má nhỏ xoa xoa khuôn mặt anh ta, nói với thái độ thân mật và dễ chịu, hệt như một con búp bê mỏng manh tỉnh xảo đẹp đẽ.
“Bố không phải là bố của con, con đã gọi nhầm người rồi, con sẽ có một người bố và một người mẹ mới trong tương lai và mãi mãi sẽ là bố mẹ của con.
Cythia nghe thấy vậy, nửa hiểu nửa không.
Một lúc sau, cái miệng nhỏ của cô bé chùng xuống, đôi mắt tròn nhỏ phiếm hồng, bên trong phảng phất sương mù.
Khế chớp nhẹ một cái, những giọt lệ lớn lăn dài.
“Oa… Cô bé bật khóc khiến Diên lúng ta lúng túng, không ngừng giúp cô bé lau nước mắt, ôm cô bé vào lòng.
“Oythia, con làm sao vậy?”
“Bố ơi… có phải vì con không ngoan, nên bố không muốn con nữa không?
Hức hức, con sẽ ngoan, con sẽ không đòi búp bê nữa, con cũng sẽ không chạy xung quanh để tìm bố khi không tìm thấy nó nữa… Bố ơi, đừng bỏ con đi có được không bố?”
Cô bé nắm chặt tay áo của Diên, không lúc nào dám buông lỏng, chỉ lo Diên không muốn mình.
Diên thấy vậy, trong lòng anh ta cũng khó chịu kinh khủng.
“Hay là… chúng ta đem Cythia về nhà đi, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, khi cô bé lớn lên tôi sẽ nói sự thật cho cô bé, sau đó cũng sẽ nói cho Hứa Trúc Linh bọn họ. Đến lúc đó đứa nhỏ đã hiểu chúng ta, cũng sẽ sẵn sàng quay trở lại.”
Anh ta nhìn Risa và nói với vẻ mong đợi.
Risa năm chặt tay anh ta và nói: “Em biết anh rất không nỡ, rất luyến tiếc. Nhưng anh đã bao giờ thử nghĩ xem Hứa Trúc Linh và những người khác cảm thấy như thế nào chứ? Con gái của họ rõ ràng vẫn còn sống, nhưng nó lại bọ người khác giấu đi, bọn họ sẽ khó chịu đến nhường nào chứ?”
“Diên, anh có thể mềm lòng, nhưng anh không thể quay đầu.”
Khi Diên nghe thấy điều này, trong chốc lát anh ta trở nên trầm mặc.
Anh ta nhìn Oythia, trái tim như bị dao cứa ra, khỏi phải nói khó chịu đến mức nào.
Anh ta ôm thật chặt Cythia vào lòng và nói: “Bố nói đùa thôi, Cythia đừng khóc, ngủ một giấc thì chúng ta sẽ đến nơi.”
Khi Cythia nghe thấy vậy, cô bé không còn tiếp tục khóc nữa.
Từ khi lên máy bay cô bé đã không được ngủ rồi, bây giờ còn khóc lóc như thế nên đã trở nên mệt nhoài. Trong khi ngủ cô bé không bao giờ dám buông lỏng quần áo của anh ta, anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé với tâm trạng phức tạp, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu…
Risa nhìn thấy cảnh này, nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt thật sâu.
Không nói lời nào, nhưng anh ta vẫn có thể hiểu được ý của cô ấy.
Mặc dù Cythia rời đi, nhưng cô ấy vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ta.
Chẳng bao lâu sau, máy bay đã hạ cánh ở Đà Nẵng, bọn họ trực tiếp rời đi bằng ô tô.