Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2498

Chương 2498

“Nếu em đau khổ, họ sẽ sống khó khăn hơn cả em. Ở nhà em không dám khóc, ở trường em không dám khóc, trước mặt chị Trúc Linh không dám khóc. Vì không khiến cho bố mẹ lo lắng, em rời khỏi Đà Nẵng, đến nới không quen thuộc này để sinh sống.”

“Anh có biết tại sao em lại để người người đó ăn hiếp em, không đánh không mắng lại không? Bởi vì cân chuyện khác phân tán sự chú ý của em, lúc bọn họ ghét bỏ em, em cũng không đau khổ như vậy. Ít nhất ở đây em còn có thể suồng sã khóc một trận thật to, người khác đều nghĩ rằng em bị bọn họ ức hiếp, mà không biết em là một người đáng thương bị vứt bỏ.”

“Anh cũng biết tính cách em mạnh mẽ, vậy lúc anh bỏ lại em lo lắng đề phòng một mình, sao anh không biết tính cách em mạnh mấ?”

“Phó Thiết Ảnh, dùng là ai cũng có thể chỉ trích em, nhưng anh thì không.

Anh nói với em, anh đi đối phó Phó Trác, em chắc chăn sẽ không ngăn cả anh. Anh chết, em cũng sẽ giữ trong sạch vì anh, chúng ta cũng tính là đã tổ chức hôn lễ, Chu Đình em sống là người của anh, chết là ma của anh.”

“Nhưng anh thì sao, biến mất lâu như vậy hoàn toàn không có tin tức, anh còn muốn em phải thế nào? Anh muốn thấy e gầy yếu tiều tụy, anh mới vui vẻ sao? Thế mới cảm thấy đó mới là dáng vẻ em nên có, mới đủ để chứng minh em yêu anh đến cỡ nào, khó quên được anh sao?”

Trong lòng cô kìm nén nhiều uất ức như vậy, không có nơi để bày tỏ.

Cô không dám để lộ chút yếu đuối nào, chỉ sợ người thân bạn bè lo lắng cho mình hơn, cô chỉ có thể giả vờ kiên cường.

Mỗi ngày cô làm việc liên tục, không dám ngừng lại.

Đi học xong sẽ đên thư viện, sau khi xong thì phải đi làm, thời điểm bận nhất cô phải làm tới mấy công việc.

Cô cũng không thiếu tiền, nhưng thời gian của cô nhiều, mỗi khi rảnh rồi sẽ suy nghĩ miên man, thế là cô khiên mình bận rộn lên.

Gô số tốt chỗ nào chứ, chẳng qua là bên ngoài kiên cường, nhưng trong lòng đã vụn vỡ từ lâu.

Phó Thiết Ảnh nghe vậy, có cảm giác mỗi một câu nói của cô như một con dao sắc bén, đang cắt lên từng thớ thịt của anh.

Anh ta xông lên trước, dùng sức ôm cô ấy vào lòng, mặc cho cô ấy vùng vây thế nào, đấm lên ngực của mình cũng không thả ra.

Cô ấy giận dữ, cắn mạnh lên vai của anh ta, dùng sức rất mạnh, toàn bộ khoang miệng đều là hơi thở tanh ngọt, nhưng người đàn ông lại không kêu đau lấy một tiếng, càng ôm chặt lấy cô ấy hơn.

Vào khoảnh khắc này, nước mắt của cô ấy ào ào rơi xuống, không một tiếng động.

Cô ấy dần dân nới lỏng miệng, âm thanh nghẹn ngào vang lên.

“Anh… Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh có biết em ở Đà Nẵng, những người đó xem em như thế nào không? Em là một con quái vật, là đề tài nói chuyện trong những giờ rảnh rồi của bọn họ. Nhóm bạn thân nhìn thấy em, cũng không dám nhắc đến tên anh, sợ tổn thương tới em. Người thương em, đối xử với em rất cẩn thận. Người ghét em, bỏ đá xuống giếng trước mặt em.”

“Anh thì hay rồi… đi là đi luôn, em chẳng biết gì cả. Nếu đã như vậy, anh còn tìm em làm gì? Cuộc sống của em vất vả lắm mới ổn định trở lại, tại sao anh… còn muốn làm phiền em. Em…

phát hiện là em gặp anh, sẽ không có chuyện gì tốt.”

“Đầu tiên anh vờ làm Dương Việt lừa em, sau đó xém chút còn hại chết em, em còn bị Phó Trác bắt đi, tại sao… anh luôn tổn thương em, em không phải người kiếp trước thiếu nợ anh, vậy mà kiếp này em cũng phải trả nợ, em xin anh, đừng tra tấn em nữa có được không.”

Đến cuối cùng, cô khóc không thành tiến, âm thanh run rẩy, đôi vai run run.

Bình Luận (0)
Comment