Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2508

Chương 2508

Thành tích của Chu Đình rất xuất sắc, nên cô đã hoàn thành bài vở trước, sau đó trở về Đà Nẵng.

Nhà nước quy định, nữ hai mươi mốt tuổi là có thể kết hôn, cô đã được mười chín tuổi, hết năm nữa là có thể kết hôn.

Kết hôn rồi, còn có thể học thêm học phần ở đại học nữal Bọn họ đều đã tính xong, khi nào thì kết hôn, lúc kết hôn sẽ mua gì, phòng tân hôn sẽ như thế nào. Bọn hò vừa hạ cánh, Chu Đình đã nắm tay anh ta, nói: “Lát nữa gặp bố mẹ em thì phải lễ độ một chút, vất vả lắt bố mẹ mới có ấn tượng với anh, vì anh đã biến mất nữa năm, bố mẹ cũng không muốn gặp anh.

Nên anh phải ra nhiều sức một chút, chỉ cấn lấy được lòng mẹ em là được…”

Lời của cô còn chưa dứt, bên ngoài sân bay đã vang lên một giọng nữ véo von.

“Anh Ảnh, em ở đây…’ Phó Thiết Ảnh nghe vậy, nhíu chặt chân mày, tìm theo tiếng gọi nhìn sang…

Có một cô gái ăn mặt giản dị đứng ở cửa sảnh lớn của sân bay, liện tục vây tay, sắc mặt lo lắng.

“Cô ấy là ai?”

“Là con gái của người chủ xe đã cứu anh, Dư Kiều Kiều.”

“À? Vậy à.”

Chu Đình hờ hững nhìn, sâu xa nói.

Anh ta kéo tay cô ấy đi lên trước, nói: “Sao vậy?”

“Bố em… bố em ở bệnh viện, sắp không xong rồi… anh mau đi gặp bố đi, em xin anh.”

Dư Kiều Kiều đỏ mắt, dáng vẻ như lã chã chực khóc.

Nửa năm qua Phó Thiết Ảnh nhận được sự giúp đỡ của Dư Duy, bố cô ta, anh ta mất trí nhớ, không tìm thấy người này, đều nhờ Dư Duy chạy bôn ba, mỗi này đến cục cảnh sát hỏi xem có manh mối không.

Vợ của ông tay đã mất từ lấu, vốn dĩ ông đã tìm một người phụ nữ không tệ, nhưng con không thích, nên cũng không tái hôn, sợ mẹ kế không tốt với con.

Trong nhà chỉ có một đứa con gái, tuy có làm việc vất vả, nhưng ông coi đứa con gái này như viên ngọc quý, muốn cái gì thì cho cái đó, ông tiết kiệm một chút.

Lúc anh ta quay về Đàng Nẵng, sức khỏe của Dư Duy vẫn tốt, sao lúc này lại ở bệnh viện được?

Anh không phải người vong ân phụ nghĩa, Dư Duy có chuyện anh cũng rất lo lắng.

“Vậy anh đến bệnh viện trước đi, em về nhà báo tin bình an đã, nếu không bố mẹ em sẽ lo lắng.”

“Được, lần sau anh sẽ đến thăm.

Anh gọi xe cho em trước, để tránh cho em nhiều đồ xách không nổi.”

Phó Thiết Ảnh cũng không lạnh nhạt với Chu Đình, luôn quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.

Dù sao anh cũng đã hẹn là sẽ đến nhà họ Chu, nhưng đột nhiên lại rời đi, anh cũng rất thiếu sót.

Chu ĐÌnh cũng không phỉa người có lòng dạ hẹp hòi, chuyện xảy ra là có nguyên nhân, cô cũng không có cách ngăn cản.

Nếu Phó Thiết Ảnh không đi, thì mới là đồ tiểu nhân.

Anh bắt xe ở cửa sân bay, thấy cố lên xem mới rời đi theo Dư Kiều Kiều.

Trên xe, Dư Kiều Kiều vẫn luôn khóc, khóc rất nức nở, anh cũng không biết làm sao cho phải.

Nếu là Chu Đình khóc, anh sẽ có đủ cách đề dỗ cô, nhừng trừ Chu Đình, hình như mình không có kỹ năng này với những cô gái khác.

Bình Luận (0)
Comment