Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2512

Chương 2512

“Đúng không? Phó Thiết Ảnh?”

Cô ấy hỏi anh ta.

“Ừm, cô ấy theo tôi thì không đâu là không đi được.”

“Hơn nữa, sau này tôi sẽ kết hôn với Phó Thiết Ảnh, nếu anh ấy đã hứa với bố cô, phải chăm sóc cho cô. Tất nhiên tôi cũng phải chăm sóc cho cô, tuy cô có lớn hơn tôi.”

Chu Đình cười dịu dàng nói, phụ nữ đều có giác quan thứu sáu, hơn nữa đoán cũng rất đúng.

Cô không phải đồ nCốc, cô có thể cảm nhận được Dư Kiều Kiều thích Phó Thiết Ảnh.

Vất vả lắm cô mưới đợi được anh về, còn chưa bên nhau được mấy này, đã phải rời xa anh, lại còn nhìn thấy một quả bom hẹn giờ gắn bên người anh, nhưng cô lại không làm gì.

Cô dám yêu dám hận, là của cô, cô sẽ không cho thứ gì, không phải của cô, cũng sẽ không ước ao điều chỉ.

Nhưng người khác không nghĩ vậy.

Nếu họ không có gì thì tốt, nếu có gì thật, thì có mình đi chung, cũng có thể đúng lúc ngăn cản chuyện gì đó.

Một một cô gái nhớ thương một người đàn ông, có thể thật sự làm được tất cả mọi chuyện.

Chỉ mong là cô ấy nghĩ nhiều, cô cũng không muốn nghĩ về người khác xấu xa như vậy, nhưng không được hại người, chứ không thể không đề phòng người khác.

Dư Kiều Kiều nghe vậy, hai má đỏ ng, năm nay cô ta hai mươi hai, nhưng vấn không thể tự gánh vác được cuộc sống.

Bố mất, cô rất mờ mịt về tương lại, hoàn toàn không biết kế tiếp mình phải làm sao, tất cả đều nghe theo lời Phó Thiết Ảnh.

Nhưng bây giờ giữa đường lại xuất hiện Chu Đình, làm cho cô ta hơi khó xử.

“Vậy… vậy được rồi, vất vả cho cô 2m quá.

Cô ấp úng nói.

Đoàn người mang tro cốt lên máy bay, sau mấy giờ thì hạ cánh, sau đó lại đi xe buýt, đổi mấy chuyến mới tới được quê nhà của Dư Kiều Kiều, ở một trấn nhỏ hẻo lánh, giao thông không tân tiến, cũng không có dây chuyền kinh doanh buôn bán hoàn thiện.

Mọi người ở đây rất chất phác, cần cùng và thật thà, cũng dễ chịu.

Nhà của Dư Kiều Kiều ở trong một khu chung cư cũ, hai phòng ngủ một phòng khác, Dư Duy và Phó Thiết Ảnh ở một phòng, Dư Kiều Kiều ở riêng một phòng.

“Bố cô qua đời, đồ trong phòng chúng tôi sẽ không chạm và. Cô muốn theo tôi đến Đà Nẵng phải không? Vậy thì cô tự dọn đồ muốn mang theo đi.”

“Anh Ảnh, anh không ở đây sao?”

“Không, tôi và Chu Đình ở trong khách sạn gần đây.”

“Đừng mà, nếu anh đi thì em sẽ sợ.

Em… em không muốn ở lại đây một mình, tới buổi tối trời rất tốt…”

Dư Kiều Kiều vội vàng nói.

Chu Đình nghe vậy, nở nụ cười: ‘Sợ?

Chắc không đến mức vậy chứ? Tình cảm của cô và cha cô rất tốt, nếu ông ấy có về thì cũng là để báo mộng cho cô. Chẳng lẽ cô còn sợ mình không phải con gái ruột của bố à?” “Tôi… tôi không có ý đó, Chu Đình, có phải cô hiểu lầm gì tôi rồi không? Bố tôi đi rồi, trong nhà không có ai, nên tôi mới sợ. Trong nhà không có người, tôi sẽ nhớ đến dáng vẻ còn sống lúc trước của bố tôi… Thật sự rất cô đơn, nên tôi mới sợ…’

Bình Luận (0)
Comment