Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2515

Chương 2515

“Vậy em…”

“Em không sao, anh đi đi.” Cô cắt lời của anh.

Anh ở ngoài toilet, hoàn toàn không thể thấy được trên đầu Chu Đình đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

“Vậy anh sẽ về sớm.”

Anh ta nói.

“Anh Ảnh, chúng ta đi nhanh lên, đi sớm thì có thể về sớm.”

Dư Kiều Kiều đắc ý nói, chẳng qua là cô nhờ ông chủ nấu cẩu thả một chút, đừng quá vệ sinh, không ngờ lại có ích như vậy, cô ấy thật sự bị đau bụng.

Ai bảo này nào cô cung quấn lấy anh Ảnh, hại bọn họ không có thời gian ở riêng.

Trước khi cô ấy xuất hiện, hai người ở chung rất hòa thuận.

Dù trước đó anh Ảnh đã có hôn ước với cô ấy thì sao nào, anh ta nợ nhà họ Dư một mạng sống, nếu bố không cứu anh ta, anh ta đã chết từ lâu.

Anh ta còn sống để gặp lại vị hôn thê, cũng là nhờ bọn họ ban ơn.

Bố nói bọn họ không có cái số này, nhưng cô ta khồn tinh, không ai làm chim sẻ cả đời, chỉ cần cố gắng, cô ta nhất định sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Hơn nữa cô cũng đãi hỏi thăm, Chu Đình này cũng không phải nhà giàu có gì, cha mẹ đều là nhà giáo, cũng không hơn cô ta là bao.

Nếu đã vậy, sao cô không thể cạnh tranh? Bây giờ là đính hôn, chứ chưa phải kết hôn, mà kết hôn rồi cũng ly hôn được, bọn họ hoàn toàn chẳng được coi là gì của nhau.

Nghĩ đến đây, Dư Kiều Kiều tràn đây ý chí chiến đâu.

Bọn họ đi chọn những món đồ cho tang lễ, Phó Thiết Ảnh vẫn không yên tâm, trong lòng cứ nhớ tới Chu Đình ở nhà.

Ông chủ kêu ba trăm nghìn, Dư Kiều Kiều mặc cả còn hai trăm chín mươi lăm nghìn, vì năm nghìn mà liên tục tranh luận, kéo dài thời gian.

Anh ta trực tiếp trả tiên, mang đồ vật đi, không ngời Dư Kiều Kiều vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Anh ta nhíu chân mày nhìn lại, bên đó đã khóc sướt mướt: “Anh Ảnh, có phải là anh ghét bỏ em không? Anh cũng biết, những của hàng này không thể so sánh với trung tâm thương mại lớn, giá đều là giả, có thể trả giá. Lúc ba em còn sống, cũng làm như vậy, em làm Vậy, cũng là vì tiếng tiền từ mồ hôi công sức ảu anh, không muốn để anh bị lỗ. Nhưng… nhưng em quên mất, bây giờ anh không con như xưa nữa, đã không còn tiếc chút tiền ấy.”

“Nhưng mà, lúc anh mất trí nhớ, ở nhà của em, tiền anh và bố em kiếm không được nhiều, đồ mua về để nấu hằng ngày, cũng được trả giá như vậy.”

“Cô khóc cái gì, tôi cũng không bảo cô mặc cả là sai, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, tôi còn phải trở về chăm sóc cho Chu Đình.”

Phó Thiết Ảnh khẽ nhíu mày, anh có thể hiểu được cách sống của người khác, nhưng bây giờ có tình trạng đặc biệt, nếu Chu Đình không sao, cô ta muốn kéo dài thời gian đến mùa quýt, anh cũng sẽ không nói nhiều hơn nửa câu.

“Xin lỗi anh… em kéo dài thời gian của anh, không thì em đi mua, anh về trước chăm sóc cho cô ấy đi.”

“Được sao? Vậy cô mua trước, tôi sẽ quay lại tìm cô.”

Bình Luận (0)
Comment