Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2555

Chương 2555

“Tôi cũng không có bảo bà nhân từ với chúng tôi, tôi chỉ hy vọng bà không làm hại đến chúng tôi.” Chu Đình gấp gáp nói.

“Những lời chị Trúc Linh nói cũng là những lời tôi muốn nói. Những ngọt ngào mà anh ấy đem đến cho tôi, đủ để tôi chống đỡ những khổ cực trong tương lai.”

Chu Đình vội vàng nói.

“Con còn quá trẻ, con vẫn chưa thể đưa ra quyết định đúng đắn…”

“Về mặt pháp luật, tôi đã trưởng thành rồi, bố mẹ tôi đều là giáo viên, bọn họ dạy tôi tam quan đúng đăn, tôi có thể chịu trách nhiệm với quyết định của bản thân.”

Sống lưng Chu Đình thẳng tắp, ánh mắt sáng rực, có hồn nhìn bà ta. “Trên đường, tôi vân luôn nói với chính mình, phải hiểu cho bà, nhưng tôi cũng rất sợ bà không hiểu tôi. Bà sinh ra tôi, tôi rất cảm kích, nhưng tương lai của tôi phải do tôi làm chủ. Bà nên biết, tôi ở đây rất vui vẻ, rất hạnh phúc, bà chắc hẳn phải biết…”

Lư Thanh Vân sau khi nghe những lời này, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng rất nhanh lau đi. Bà nhìn lên trân nhà, cứng rắn ép nước mắt chảy ngược về rồi nói: “Mẹ chỉ biết, mẹ có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Mẹ có thể cho phép con thường xuyên quay về thăm bố mẹ nuôi, nhưng không cho phép con tiếp tục qua lại với Phó Lâm. Con gái của mẹ, xứng với những người tài trẻ tuổi tốt nhất, Phó Lâm là cái gì chứ?”

“Chuyện này không cần phải thương lượng thêm nữa, nếu không cũng đừng trách mẹ không khách khí. Nếu như con còn không quay về, người nhà họ Thích sẽ không ngồi không mà không quản chuyện này đâu. Con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho bố mẹ nuôi con, dẫu sao họ cũng nuôi con hơn 20 năm”

“Chuyến bay vào sáng ngày mai, con về cùng với mẹ, mẹ muốn nói với mọi người con là con mẹ.”

“Vậy tôi và Phó Lâm…”

“Đủ rồi, không cần phải nói nữa, mẹ đã thỏa hiệp rất nhiều rồi.”

Lư Thanh Vân cứng rắn nói.

Năm nay bà 40 rồi, phải chấp nhận đứa con rể ngoài 30, bà không làm được.

Con gái bà không ai lấy sao mà phải gả cho thằng đàn ông như vậy?

“Bà …bà rõ ràng là không nói lý.”

Chu Đình tức giận nói.

Lư Thanh Vân không tiếp lời, trở mình rời đi.

Mà thanh niên kia vẫn chưa rời đi, khoảng 1314 tuổi, dáng vẻ hiếu kỳ với mọi thứ.

Anh ta đi đến trước mặt Chu Đinh rồi nói: “Chị chính chị gái em?”

“Tôi không phải, tôi là chị của Chu Đan.”

“Em mặc kệ, chị chính là chị của em. Chị à, em cũng mang quà đến cho chị nè, chị đi theo em.”

Thích Vân Xuyên vui vẻ nói, kéo theo Chu Đình đến gian phòng, nhưng Chu Đình lại không khách khí mà hất tay anh 1a.

Thiếu niên ngã trên mặt đất, đôi mắt mở to nhìn cô với vẻ không thể tin được.

Chu Đình cũng ý thức được cảm xúc của mình quá kích động, muốn đỡ anh ta đứng dậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có hành động.

Cô không phải là người nhà họ Thích.

“Cậu không sao chứ, Vân Xuyên.”

Bình Luận (0)
Comment