Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2618

Chương 2618

Lư Thanh Vân nghe được lời này, thậm chí còn có thể liên tưởng đến giọng điệu của Thích Tuấn khi nói lời này, nhất định đang mỉm cười.

“Còn gì nữa?”

“Bố sẽ đi họp phụ huynh cho con, giáo viên giao những bài tập về nhà kỳ lạ, ông cũng làm, bố còn làm cho con một superman thủ công, làm bằng đất sét.”

“Bố con giỏi như vậy sao?”

Lư Thanh Vân rất kinh ngạc.

“Bố căn bản là người toàn năng đấy? Ông ấy cái gì cũng biết, học thức uyên bác, năng lực thực hành rất giỏi, hơn nữa còn rất thông minh. Trên thế giới này không có chuyện gì ông ấy không làm được!” Thích Vân Xuyên không tiếc lời khen ngợi, anh ta rất cảm kích mình có một người bố như vậy, tuy rằng thời thơ ấu của anh ta thiếu vắng người mẹ, nhưng anh ta cũng không cảm thấy mình thiếu thốn thứ gì, bởi vì Thích Tuấn đã cho anh ta toàn bộ thời thơ ấu, vừa làm cha lại vừa làm mẹ, đồng hành cùng anh ta hơn một chục năm.

Cho nên, dù Thích Tuấn có đưa ra bất kỳ quyết định nào, anh ta đều có thể tiếp nhận, anh ta cũng tin tưởng bố sẽ không làm tổn thương mình, sở dĩ ông ấy làm như vậy, nhất định là có tính toán của ông ấy.

Lư Thanh Vân nhìn thấy ánh sáng trong mắt Thích Vân Xuyên, trong lòng rất hổ thẹn.

Từ nhỏ đến lớn, đều là Thích Tuấn làm bạn bên cạnh con trai, còn bà ấy đang làm gì vậy?

Cả ngày bận rộn với công ty, tranh đấu với những người khác, hóa ra mình đã mất bao nhiêu thứ mà không biết.

Trong đầu Thích Vân Xuyên chỉ nhớ đến Thích Tuấn, ấn tượng đối với mình lại rất nhạt nhẽo.

Bởi vì bà ấy không bao giờ tham dự cuộc họp phụ huynh của con trai mình, không bao giờ đi cùng anh ta đến công viên giải trí, không bao giờ dạy anh ta làm việc, càng không thể kể cho anh ta nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ.

Cho nên, cho dù hiện tại bà ấy muốn tranh đoạt tài sản thuộc về anh ta, anh ta cũng không cảm thấy có gì lạ, anh ta tin tưởng Thích Tuấn.

Lư Thanh Vân sờ sờ đầu anh ta, thanh âm hơi khàn khàn: “Xin lỗi, mấy năm nay mẹ đã không làm một người mẹ tốt, khiến cho con và chị gái đều phải chịu khổ”

Thích Vân Xuyên nghe được lời này, hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc, bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới Lư Thanh Vân sẽ nói ra những lời như vậy.

Anh ta còn tưởng răng tính tình của Lư Thanh Vân đến chết cũng khó sửa, cả đời đều có dáng vẻ hiếu thắng như vậy, sẽ không mềm yếu cúi đầu, cũng không chịu thừa nhận sai lầm, cả đời mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ… đôi mắt của bà ấy đỏ bừng và nói xin lỗi với anh ta.

Trong giây lát, trong lòng anh ta cảm thấy hụt hãng, rõ ràng trong lòng oán trách bà ấy như vậy, nhưng khi nghe được lời đó, cũng không còn oán giận gì nữa.

Anh thậm chí còn cảm thấy may mắn, tuy rằng muộn một chút, nhưng cũng còn tốt hơn không tỉnh ngộ.

“Mẹ… Mẹ biết bố và con hy vọng mẹ có thể trở lại gia đình này như thế nào không? Chỉ có con biết, bố vất vả đến mức nào, thực ra bố biết rõ mọi chuyện của Thích thị, sợ mẹ bị người khác bắt nạt, mỗi ngày ông ấy đều lo lắng đề phòng. Có rất nhiều chuyện mẹ xử lý không tốt, đều là do ông ấy âm thầm xử lý. Bố thực sự yêu mẹ, vì mẹ mà trả giá quá nhiều, ông ấy không biết cách thể hiện, không nói bất cứ điều gì, nhưng ông ấy không nói, mẹ sẽ không bao giờ biết chính xác những gì bố đã làm cho mẹ. Mẹ thường làm việc mà không chịu ăn cơm, một ngày ba bữa cơm của mẹ đều là do bố làm, dựa theo sở thích của mẹ, tham khảo bảng dinh dưỡng, vất vả mới làm được. Con luôn luôn phàn nàn với bố rằng mẹ không phải là một người vợ tốt, nhưng ông ấy luôn luôn quát mắng con, bảo vệ mẹ, nói rằng mẹ sẽ là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, chẳng qua mẹ không biết làm thế nào để làm điều đó. Mẹ, bố thực sự yêu mẹ, bố chỉ làm một việc làm cho bạn không hài lòng, nhưng mẹ đã làm rất nhiều việc vô hình làm tổn thương ông ấy, bố cũng không so đo với mẹ. Mẹ nghĩ bố không đau lòng hay sao? Ông ấy chỉ không nói mà thôi, bởi vì ông ấy là trụ cột của gia đình này.”

Bình Luận (0)
Comment