Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2624

Chương 2624

“Mình đã kết hôn rồi sao?”

Chu Đình nhìn giấy đăng ký kết hôn, lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng không biết nhìn bao nhiêu lâu, hận không thể nhìn thấu giấy đăng ký.

Phó Lâm cũng cảm khái rất nhiều, bao nhiêu công sức cố gắng, rốt cục đã lấy được giấy chứng nhận này, tâm của mình coi như đã được ổn định, không bao giờ phải lo lắng còn có biến cố gì nữa, hay cô ấy không còn thuộc về mình nữa.

Thích Tuấn về nhà không thấy Lư Thanh Vân, hỏi Thích Vân Xuyên: “Mẹ con đâu?”

“Vừa rồi cô gọi điện thoại, có thứ muốn đưa cho mẹ, mẹ lập tức đi ra ngoài.” : Thích Tuấn nghe được lời này, sắc mặt trầm xuống, lập tức hoảng hốt.

“Mẹ đã đi bao lâu rồi?”

“20 phút, có chuyện gì vậy ạ?”

Thích Tuấn nghe xong lúc này, lập tức chạy ra ngoài cửa.

Chu Đình trợn tròn mắt: ‘Ông Tuấn làm sao vậy?”

Lông mày của Phó Lâm cũng nhíu chặt, nói: “Đừng hỏi, mau đuổi theo đi, có lẽ mẹ ruột của em gặp nguy hiểm.”

“Ý anh là sao?”

Chu Đình không hiểu.

Phó Lâm không kịp giải thích, nhanh chóng lái một chiếc xe từ gara, Chu Đình và Thích Vân Xuyên lên xe.

Phó Lâm nhìn Thích Vân Xuyên do dự nói: “Em còn nhỏ, có một số chuyện không nên cho em biết.”

“Em không còn nhỏ nữa, em đã là một người đàn ông rồi. Nếu mẹ em gặp nguy hiểm mà em còn thờ ơ, em có còn là con người không? Anh rể, anh cứ đưa em đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân mình.”

“Vậy thì, được rồi…”

Anh ấy giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, chân đạp ga, chiếc xe nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thích Tuấn dọc theo đường đi đều lo lắng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ ở của Thích Vận, nhưng trong tòa nhà không còn một bóng người.

Bên trong khẳng định đã xảy ra đánh nhau, trên mặt đất còn có vết máu khô, vừa nhìn thấy đã thấy kinh hãi.

Trong lòng ông ấy run lên, lập tức phái người đi tìm nơi ở của Thích Vận.

Ông ấy sợ, mình đến muộn một bước, Lư Thanh Vân sẽ không còn ở đây nữa!

“Rõ ràng đều là người một nhà, rốt cuộc bị làm sao, mới biến thành như vậy?”

Phía sau xe, Chu Đình ngồi ở ghế lái phụ, vốn cô cảm thấy không có chuyện gì lớn, nhưng nhìn thấy thần sắc của Thích Tuấn và Phó Lâm đều có vẻ vội vàng, cô ấy cũng cảm thấy khẩn trương theo.

Hơn nữa vết máu khô trên mặt đất cũng làm cho cô ấy kinh hãi.

“Chuyện này… chờ bố ruột của em tự mình giải thích đi.”

“Ý anh là sao? Có phải anh biết có chuyện gì xảy ra hay không?”

Chu Đình hung hăng nhíu mày.

“Đến nơi rồi hãng nói tiếp.”

Phó Lâm giơ một tay ra, nắm chặt lấy tay của Chu Đình, ngăn cản cô ấy suy nghĩ lung tung.

Bình Luận (0)
Comment