Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2995

Chương 2995

Hai người rất quen thuộc, nhưng dường như có một khoảng cách vô hình mà họ không thể vượt qua.

William ngồi ở mép giường nhìn Dương Nguyệt, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Nhưng ngay khi cô ta ngước mắt lên, anh ta lại vô thức tránh đi, thu hồi luôn cả cái nhìn dịu dàng ban nấy. Trái tim cả hai dường như trĩu nặng.

“ở Đảo Sương Mù đã có một số người trốn thoát đến Đà Nẵng rồi. Trong thời gian ngắn, bọn họ đã bắt cóc những người giàu để tống tiền và một số thậm chí còn xé vé của họ. Bây giờ, sư mẫu của em cũng đã bị bọn họ bắt giữ. Em không thể khoanh tay đứng nhìn. Bà ấy là người thân của em, em muốn làm gì đó cho bà ấy, nhưng em không biết làm gì khác ngoài việc tính toán… ˆ

Em đến đây để nhờ anh giúp đỡ.

Anh là tàn tích của Đảo Sương Mù. Anh không thể bao vây và trấn áp chúng nhưng vấn sẽ có những biện pháp khác đúng không? Anh đã yêu cầu anh trai em tha cho Neil được sống, tên khốn đó là cấp dưới của Neil, anh ấy nhất có các khác đúng không?”

Dương Nguyệt khẩn trương nói, cô không quan tâm gì nữa cả, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chình là cứu người.

William nghe vậy thì cau mày và nói: “Anh có một nhiệm vụ khác. Vì mối quan hệ trước đây của anh với Đảo Sương Mù, nên để tránh bị nghỉ ngờ, Điện hạ không cho anh tham gia vào sự việc này. Đáng lẽ anh phải cố hết sức để bao vây và trấn áp nó, nhưng anh lại không thể can thiệp. Thượng tá đã từng là người của Kagel, vì vậy anh ta luôn chống đối anh, sẽ có những đối địch trong âm thầm.”

“Cái gì? Các anh là chiến sĩ bảo vệ quê hương đất nước, không phải là để bảo vệ nhân dân sao? Vậy mà lại đi phân cấp thấp.”

“Bởi vì Carol và những người khác đã chạy trốn đến Đà Nẵng rồi nên ở đây không có nhiều áp lực nữa. Nhiều khi cần bên trên phê duyệt các tài liệu cần thiết để xử lý các vụ án xuyên quốc gia cũng phải mất đến vài ngày mới hoàn thành được.

“Anh… không phải anh có quan hệ tốt với hoàng tử Halley sao? Anh nhờ anh ấy giúp đỡ một chút, chỉ cần anh ấy đã ra lệnh thì đại tá sẽ không dám làm gì đâu.”

William do dự. Mối quan hệ của anh ta với hoàng tử Harley, đại tá cũng biết rõ, nếu Harley ra lệnh thì ngoài mặt anh ta sẽ giải quyết việc chung, nhưng trong thâm tâm lại đang làm việc trái pháp luật. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, anh muốn thử xem sao.

“Anh sẽ đi tìm hoàng tử Harley.”

“Thật cảm ơn anh!” William là niềm hy vọng cuối cùng của Dương Nguyệt, không ai có thể giúp đỡ cô ta, mọi hy vọng của Dương Nguyệt đều dồn vào anh ta. Dương Nguyệt vội vàng nắm chặt lấy tay William, mong anh ta có thể giúp mình.

“Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp em” ị William cố chấp nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cảm giác quen thuộc chưa từng thay đổi.

Dương Nguyệt như nhận ra điều gì đó, trái tim cô ta run lên, vội rụt tay lại theo bản năng đưa tay ra sau lưng.

Dương Nguyệt chớp mắt và nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý…

“Không sao đâu.” Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại phảng phất nét buồn man mác.

Bây giờ cô ấy rất khách khí với anh ta. William đứng dậy đi ra ngoài, nhưng đi được nửa chừng anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó và đưa mắt sang nhìn cô.

“Nhớ ăn uống đầy đủ, nếu không bụng sẽ có cảm giác khó chịu.”

“Em biết rồi.”

“Còn nữa… em nhớ khi nào?” Tuy lời nói chậm rãi nhưng lại có sức nặng.

Dương Nguyệt nghe xong thì cắn môi nói: ‘Đã qua một thời gian rồi.”

William: “…

Bình Luận (0)
Comment