Chương 3045
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống làm ướt tấm thảm trên nền nhà.
Ông cụ Gố lặng lẽ lau nước mắt, bàn †ay năm lấy cây gậy ba toong.
“Đúng là phúc ba đời của thằng nhóc ngốc nghếch kia, không biết nó đã †u bao nhiêu kiếp mà kiếp này lại lấy được một người vợ như con.”
“Trúc Linh, tại gia đình chúng ta nên con mới phải chịu khổ như thế này. Mẹ lấy thân phận là mẹ của Thành Trung thay nó cảm ơn con.” Úy Như lấy tay lau nước mắt bước đến đỡ Trúc Linh dậy.
Trúc Linh nhìn Quý Thiên Kim, từ đầu đến cuối chỉ có bà ấy là không nói câu gì.
Quý Thiên Kim không vui, cháu gái của bà rất cứng đầu, nó định làm thế nào để ở bên cạnh một người thực vật như kia suốt đời?
Chị gái bà gặp chuyện không may, cả nhà họ Quý tìm kiếm nhưng không thấy tung tích, trong lòng bà đã rất lo lắng rồi.
Mấy ngày nay đến cơm bà còn không muốn ăn.
Cuối cùng lại nghe được tin Cố Thành Trung xảy ra chuyện, Hứa Trúc Linh gần như không muốn sống nữa, việc đầu tiên mà bà làm chính là nhanh chóng đến đón con bé này về nhà, cứ để Trúc Linh ở đây thì chỉ khiến cô càng thêm đau khổ.
Từ lúc Trúc Linh ở bên Cố Thành Trung cho đến lúc cô sống chết đòi lấy anh ta, cuộc sống không ngừng xảy ra sóng gió.
Nhà họ Quý cũng có thể nói là nhà giàu có, nếu để nuôi Trúc Linh thì không thành vấn đề, thậm chí còn có thể cho ô một cuộc sống giàu có, ăn no mặc ấm.
Nhưng cô lại khăng khăng muốn gắn bó cuộc đời mình với Cố Thành Trung, mặc kệ mọi người xung quanh có nói như thế nào cô cũng không nghe.
“Cháu cứ như thế…dì biết ăn nói với mẹ cháu như thế nào.” Quý Thiên Kim nói bằng giọng yếu ớt.
“Cháu tin là mẹ có thể hiểu được cháu.”
“Thôi bỏ đi, trước khi tới đây dì cũng đã nghĩ đến kết quả như thế này rồi. Dì còn cảm thấy ngạc nhiên là tại sao cháu lại muốn đi cùng dì, làm cho dì mừng hụt rồi. Đoàn Tử là con cháu nhà họ Cố vậy thì để cho hai vợ chồng già bọn họ nuôi dưỡng nó đi, nhà chúng ta cũng có trẻ con.”
“Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ chăm sóc Đoàn Tử thật tốt.”
“Hứa Trúc Linh, cháu nghe dì nói này, cháu có biết cuộc sống của một người phụ nữ góa chồng phải trải qua những gì không? Không chỉ có suy sụp như hiện tại đâu, chồng còn nằm trên giường, không biết lúc nào mới tỉnh lại.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này cháu sẽ phải đối mặt với những lời đồn vô căn cứ, cháu phải một mình nuôi dạy con cái, một mình vượt qua tuổi ba mươi, bốn mươi, năm mươi rồi một mình cho đến cuối đời. Không có ai cản cháu, cháu cứ từ từ mà chịu đựng.
Chuyện của cháu, nhà họ Quý sẽ không can thiệp nữa, dù sao có nói cháu cũng không chịu nghe. Con bé này, cháu quá mạnh mẽ, cứng đầu. Không cho cháu lấy chồng cháu lại càng muốn lấy. Lấy chồng rồi phải chịu khổ bảo ly hôn cũng không chịu ly hôn. Đã như vậy thì cháu cứ chờ đấy, dù sao dì cũng không phải mẹ cháu, dì quản cháu làm gì.”
“Dì đi đây, dì sẽ không bước vào cánh cửa của nhà họ Cố nữa.”
Nói xong, Quý Thiên Kim phất tay áo rời đi.
Nhưng khoảnh khắc sau khi quay đi, nước mắt bà cũng không nhịn được rơi lã chã.
Tần Nhâm Thành ở sau lưng bà cũng không biết làm gì khác ngoài việc thở dài.