Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3068

Chương 3068

Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô.

Giọng hơi khàn khàn, từng chữ hơi trầm.

Giọng nói này, rất lâu… rất lâu chưa được nghe thấy, thậm chí cô còn tưởng mình đang mơ.

Cô ôm chặt lấy Cố Thành Trung, không để ý hai người vẫn còn trên đồng cỏ, cô hôn anh một cách nồng nhiệt.

Sau đó có người đi đến xử lý tất cả, mặt cỏ vẫn xanh như lúc ban đầu, không nhìn thấy chút máu tanh nào.

Hứa Trúc Linh lo lắng cho Lâm Thanh Huyền, cũng lo cơ thể Cố Thành Trung không chịu đựng nổi, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Anh di chuyển bất tiện, đi đường loạng chòa loạng choạng, đến bệnh viện mới biết vụ nổ khiến chân bị thương. do lâti ngàv hi hãnh li↠ai rờng không vận động cho nên mới dẫn đến như thế.

Cần tăng cường luyện tập phục hồi cơ thể, nếu một tháng vẫn thế thì chỉ sợ cả đời sẽ thế.

Sau khi bác sĩ nói xong, sắc mặt Cố Thành Trung lập tức nghiêm trọng, mà Hứa Trúc Linh lại ngược lại không cảm thấy gì.

Anh có thể tỉnh lại đã là vạn hạnh.

“Không sao, em sẽ luyện tập phục hồi cơ thể với anh, cho dù thật sự đi cà nhắc, em sẽ làm gậy chống cho anh, cho anh ngồi xe lăn, có được không?”

“Cố Thành Trung, anh có thể tỉnh lại em đã rất vui vẻ, chỉ cần có anh ở bên em sẽ không sợ bất cứ khó khăn gì.”

“Được, anh sẽ luôn ở bên em.”

Anh không dám chết, bởi vì anh luyến tiếc cô.

Lâm Thanh Huyền bị thương hơi nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, người vẫn còn đang hôn mê.

Cố Thành Trung cùng đến phòng bệnh với Hứa Trúc Linh, Khương Anh Tùng thật sự không có tâm trạng, lúc thấy Cố Thành Trung tỉnh lại trên mặt cũng chẳng tươi cười gì.

“Ngài có thể tỉnh lại, thật sự rất tốt.

Chỉ là tôi bây giờ…”

“Không sao, chăm sóc cô ấy cho tốt. Mọi chuyện đã qua rồi, đừng có canh cánh trong lòng nữa. Hơn nữa tôi mới thật sự là người bị hại, cô ấy tiết lộ tin tức khiến tôi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, tôi không truy cứu, cậu cũng có thể không truy cứu. Cô ấy phản bội tôi là thật, nhưng tình cảm đối với cậu cũng là thật. Hơn nữa người ta còn sinh cho cậu một đứa con, nếu như không thương cậu thì làm gì có người phụ nữ nào lại chịu mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh con chứ.”

“Cậu là đàn ông nên cần thể diện, nhưng không thể cứ giữ mãi được, bỏ được thì bỏ đi, đừng để đến khi lỡ mất cơ hội rồi mới nuối tiếc không thôi, hiểu không?”

Cố Thành Trung nói từng câu thấm thía.

“Tôi biết rồi, chỉ hy vọng tôi biết vẫn chưa quá muộn…”

Anh ta nhìn chăm chằm Lâm Thanh Huyền đang hôn mê trên giường bệnh, trong lòng hối hận.

Thật ra anh đã không còn hận lâu rồi, chỉ là không bỏ được mặt mũi mà thôi.

Nếu như anh cúi đầu sớm hơn, hai người hòa giải như lúc ban đầu, cũng không cần phải lo lắng như thế.

“Ngài với cô Hứa về trước đi, nếu Lâm Thanh Huyền có tin gì tôi sẽ báo cho hai người đầu tiên. Ngài vừa mới tỉnh lại cần nghỉ ngơi thật tốt, đừng ở chỗ này mãi.”

Bình Luận (0)
Comment