Chương 3071
Anh khóc không thành tiếng, biết vậy đã chẳng làm. : Hình như những lời này của anh có tác dụng, ngón tay Lâm Thanh Huyền nhẹ nhàng run rẩy, Khương Anh Tùng cảm nhận được, lập tức gọi bác sĩ tới.
“Người bệnh có ý nghĩ muốn sống, anh có thể tiếp tục k1ch thích tâm lý của cô ấy, cô ấy vẫn cảm nhận được thế giới bên ngoài.”
Khương Anh Tùng nghe vậy, giống như người rơi xuống biển cuối cùng cũng bắt được một khúc gỗ mục.
Chỉ cần có hy vọng là được rồi.
“Thanh Huyền, sau khi em tỉnh lại chúng ta sẽ làm việc với nhau, giống như trước kia vậy. Chúng ta đón con về rồi an cư lạc nghiệp ở chỗ này.”
“Con lớn cần đi học, anh muốn chờ em cùng tìm cách với anh.”
“Nếu như em không muốn làm việc, vậy chúng ta sẽ đi du lịch thế giới, dù sao anh cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Thanh Huyền, em thật sự rất quan trọng với anh, cuộc đời này anh chỉ yêu mình em. Em tỉnh lại, nhìn anh được không?”
Anh cúi người hôn lên đôi môi của ô, nước mắt rơi trên gương mặt cô.
Lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng mở mắt.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt lấp lánh, nước mắt tràn mi.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Khương Anh Tùng vui đến hỏng mất, lập tức ôm chặt lấy cô.
“Di Động đến miệng vết thương, cô bị đau hít vào một hơi, Khương Anh Tùng lập tức nhận ra, cẩn thận buông tay ra.
“Đúng rồi, anh xin lỗi, anh quên mất… Anh rất vui…”
“Em không sao, không có gì đáng ngại.” Cô có chút không biết làm sao, không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Tuy cô nghe thấy những lời kia, nhưng lại cảm thấy anh nói vậy để cô tỉnh lại.
Nếu như cô mở miệng hỏi, anh thê thốt phủ nhận, vậy phải làm sao đây?
Cô tránh được ánh mắt của anh, nói: “Em không sao, anh đừng ở đây nữa, mau đi xem mợ chủ với cậu ba đi, cậu ba vừa tỉnh lại, cũng rất cần anh”
“Có cô Hứa thì cậu ba hoàn toàn không cần anh đến phá rối. Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất của anh bây giờ không phải là chăm sóc vợ của mình ư?’ Khương Anh Tùng thở dài một hơi, mặt mũi gì, tự tôn gì? Không có cũng chả sao, đàn ông con trai eo được dãn được, bước lên phá vỡ cửa sổ giấy trước thì có sao?
“Thanh Huyền… Chúng ta bắt đầu lại lân nữa đi.”
Lâm Thanh Huyền nghe vậy, trái tim run lên kịch liệt, hơi không hiểu nhìn anh, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Cô có thể nhận được sự tha thứ của anh ư? Lúc trước cô đã làm nhiều chuyện khiến anh tổn thương như vậy.
“Cậu ba tha thứ cho em rồi, lúc đầu anh thực sự hận em, anh cảm thấy em tiếp cận anh là để biết lịch trình của cậu ba, em lợi dụng anh khiến cậu ba bị thương, anh như con rối bị em chơi đùa trong lòng bàn tay.”
“Anh nghỉ ngờ tình cảm của em đối với anh, thậm chí phủ nhận con của chúng ta. Bây giờ anh mới biết, anh sai rất nhiều. Em muốn tìm hiểu lịch trình của cậu ba không phải giả, nhưng em gả cho anh là vì thích anh chứ không phải vì muốn tìm hiểu lịch trình của cậu ba. Em nguyện ý sinh con cho anh, không phải mắc nợ, mà là… vì muốn sinh với anh.”