Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 551

Chương 551: Trời có sập xuống anh cũng sẽ chống đỡ giúp em

“Nhưng… thời gian trôi qua, cô Trúc Linh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra”

“Không ai nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ không biết. Thân thể của tôi tôi hiểu rất rõ, ông cũng không cần nhai đi nhai lại điều cũ rích này, chính tôi sẽ tự chú ý”

“Vậy thì được… Tôi sẽ lấy cho cậu một ít thuốc theo toa”

Mặt bác sĩ Liễu lộ vẻ nghiêm trọng, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu rồi xoay người rời đi Hứa Trúc Linh định mang bữa tối lên phòng.

Cô không muốn Cố Thành Trung phải xuống.

Cô đang bận rộn trong phòng bếp, không chú ý Cố Thành Trung xuống từ lúc nào đã ôm cô từ phía sau.

Cằm anh đặt lên vai cô rồi ôm thật chặt.

“Thơm quá.”

Anh nói một cách mãn nguyện.

“Đương nhiên, làm thịt là sở trường của em, đây là thịt viên thượng hạng đấy, ăn rất ngon”

“Ý anh nói là em rất thơm”

Anh khẽ khịt mũi, như thể đang trêu chọc.

Nghe đến đây, thân thể cô hơi cứng đờ, hai gò má ửng hồng, có chút xấu hố.

“Anh… anh lại nói đùa rồi”

“Anh muốn nếm thử”

Không đợi Hứa Trúc Linh trả lời, anh cản một cái không đau không nhẹ lên cổ cô, rồi lập tức mút. Không lâu sau, trên cổ cô in lại một vết hôn.

“Không gì tốt hơn đóng dấu ở đây”

“Ngày mai em không dám đi ra ngoài mất”

“Ngày mai anh có một số chuyện, có lẽ sẽ không ở nhà. Em không ra ngoài anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Anh sẽ gọi Bạch Minh Châu qua cùng em, cô ấy sẽ giúp anh trông chừng em, anh cũng yên tâm. “

“Dạ”

“Cuối tuần này có lễ kỷ niệm một trăm năm của tập đoàn Cố Linh. Bố anh đã dựng nghiệp.

bằng hai bàn tay trắng, đến giờ cũng đứng đầu được vài năm. Chúng ta dường như đã công khai mối quan hệ, em đương nhiên sẽ có mặt với tư cách là bạn gái của anh. Buổi kỉ niệm lần này có thể rất lớn, anh e rằng em không thể tránh được.

Anh đã thông báo trước với giới truyền thông để họ thu xếp rồi. Nhưng bọn họ vấn sẽ hỏi một vài vấn đề, em có thể xử lý được không? “

“Là người phụ nữ của Cố Thành Trung, em sẽ không dễ dàng chịu thua. Chỉ là… buổi tiệc quá lớn, em sợ sẽ làm cho anh xấu hổ”

Cô lo lắng nói.

“Em sợ cái gì? Trời có sập xuống anh cũng sẽ chống đỡ giúp em”

“Anh nói cũng đúng. Có anh ở cạnh, em sẽ không sợ gì cả”

Anh nghe vậy, xoa xoa đầu cô, nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi, anh không ăn được em thì cũng phải no bụng”

Ngày hôm sau, Cố Thành Trung không đến công ty, mà đến nhà họ Dương ở ngoại ô phía tây.

Sở dĩ Hứa Trúc Linh bị lừa bán bởi vì có kẻ mua người của bọn buôn người.

Người điều khiển xe ô tô màu đen là đối tượng cầm đầu, do Dương Cát Tường đưa tiền và bảo anh ta đợi ở cổng trường học rồi đưa người đi.

Khương Anh Tùng đã điều tra hết tất cả chứng cứ.

Anh ta trực tiếp ném túi tài liệu trước mặt bố con nhà họ Dương.

Hai người nhìn nhau, sau đó Dương Cường mới bình tĩnh lại, mở túi văn kiện ra, xem những bức ảnh bên trong.

Con gái của ông ta đã tìm được người buôn, và đưa cho anh ta một khoản tiền cùng một tấm hình để bắt cóc Hứa Trúc Linh.

Thậm chí, cô ta còn sắp xếp một chiếc xe thay thế để dễ dàng tẩu thoát. Hơn nữa, cô ta còn làm hư camera giám sát trên đường đi Những bức ảnh này là chứng cứ rành rành.

Sắc mặt Dương Cường tái nhợt, ngón tay run run, từng tấm ảnh trượt khỏi tay rơi xuống đất.

Dương Cát Tường thấy vậy cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó tin “Không thể, tôi sẽ không bị các người vu oan đâu, đây căn bản chỉ là ảnh ghép, không thể dùng làm chứng cứ được!”

Dương Cát Tường hét lên.

“Kẻ cầm đầu còn đang ngồi tù kia đã khai ra cô rồi”

Cố Thành Trung dựa vào ghế sô pha da, khoanh chân ưu nhã, một tay chống đầu, nhàn nhạt nói.

Anh cùng lắm chỉ mới hai mươi chín tuổi, nhỏ hơn Dương Cường, nhưng trong người có một từ.

trường mạnh mẽ khiến người ta không thể không chú ý, Đó là từ trường đến từ người cấp cao, mạnh mẽ đè ép, khiến người ta nguyện phục tùng.

“Bố, chuyện này là không thể. Mau đem người này ra ngoài đi, trong nhà tôi không hoan nghênh anh ta”

Dương Cát Tường gắt gao nằm chặt lấy cánh tay của bố mình như bắt lấy sợi rơm cuối cùng cứu lấy mình.

Dương Cường dùng sức hất ra. Dương Cát Tường ngã nhào xuống đất, kinh ngạc nhìn bố.

“Bố.

Môi cô ta run rẩy, tự lẩm bẩm một mình.

Dương Cường cúi người xuống, giọng nghẹn ngào: “Là con bé sai, cố tình phạm luật, hại bạn gái của cậu. Tất cả là do tôi không biết dạy con, xin cậu Thành Trung hãy để con bé đi”

“Để cô ta đi? Vậy tại sao cô ta không để cho vợ chưa cưới của tôi đi?”

“Cái gì? Vợ chưa cưới? Hai người đã đính hôn rồi sao?”

Dương Cát Tường nghe được tin này càng sốc hơn.

“Cho nên tội của cô càng lớn.”

Cố Thành Trung lạnh giọng nói ra từng chữ.

“Vậy thì… cậu Thành Trung muốn gï?”

“Cho con gái ông nếm trải vị đắng mà vợ sắp cưới của tôi đã từng phải trải qua. Xe ngoài cửa đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta lập tức rời đi”

“Đi… đi đâu?”

“Lấy chồng. Tên ngốc kia đã thả vợ sắp cưới của tôi, tôi cũng nên gả cho anh ta một người vợ.

Cái này gọi là có qua có lại, hiểu không?”

“Không… con gái của tôi là vàng là bạc, làm sao có thể gả ở nơi như vậy. Đừng mơ tưởng!”

Dương Cường dù gì cũng là một người bố, không nỡ gả con gái mình cho một kẻ ngốc, hơn nữa lại ở trên núi Cố Thành Trung nghe vậy, cười lạnh nói: “Nhà họ Dương luôn muốn công danh lợi lộc, dù gì ông cũng sẽ gả con gái ông đi thôi. Ông còn có con trai, độ tuổi trước mắt cũng không phải lớn, còn có thể sinh thêm con nữa. Còn đứa rác rưởi này thật không đáng đâu”

Anh thẳng thản, trực tiếp nói Dương Cát Tường là rác rưởi.

“Điều này…”

Khi Dương Cường nghe nói như thế, rõ ràng.

ó một chút bình tĩnh kèm theo chút do dự.

Ông ta còn một đứa con trai. Đứa con gái bất hiếu này đã đắc tội Cố Thành Trung, thậm chí còn vướng vào một vụ kiện tụng, thất bại thảm hại, thật sự không đáng để nuối tiếc.

Năm nay ông ta đã ngoài bốn mươi, còn nuôi thêm được một đứa nữa, vì một đứa con gái có.

đáng giá không?

Nhìn thấy bố mình do dự, trái tim của Dương Cát Tường co quấp lại “Bố, đừng nghe lời anh ta nói bậy. Con là đứa con gái bố đã nuôi nấng hơn hai mươi năm, vậy mà bố lại muốn gả con đến cái nơi quỷ quái kia sao? Bố có xứng đáng làm bố con không vậy?”

“Vậy việc con gây phiền toái như vậy là đối xử đúng với bố mẹ và anh trai con sao?”

Dương Cường tức giận.

Cố Thành Trung hùa theo nói: “Ông Dương Cường quả thực rất sáng suốt, vì một thứ rác rưởi mà ném đi chức quan, đc tội với người khác thì thật quá ngu xuẩn. Hơn nữa, hôm nay tôi đến gây áp lực với ông, đoán chừng không bao lâu nữa nhà họ Quý cũng sẽ tìm tới cửa thôi”

Ngay khi Cố Thành Trung vừa dứt lời, người hầu ở cửa đã thông báo.

“Ông chủ, người nhà họ Quý đến rồi”

“Có những ai đến?” Trái tim Dương Cường đột nhiên run lên, hỏi theo bản năng “Ông Quý Mặc Nhiên…”

“Như vậy không tệ…”

“Và bà Quý Thiên Kim”

‘Sau khi người hầu nói xong nửa câu còn lại, Dương Cường không còn chút sức lực mà muốn nôn ra hết, lại một lần nữa siết chặt trái tim.

Ông ta không sợ Quý Mặc Nhiên, mà là sợ Quý Thiên Kim, người phụ nữ điên cưồng, mấn kinh, ương ngạnh, vô lí.

ờ mũi, giống như cười Nhắc Tào Tháo, Tào “Vợ sắp cưới của cậu và nhà họ Hứa có quan hệ gì?” Dương Cường lo lẳng nói.

“Ông đoán xem.”

Cố Thành Trung từ tốn nói. Ngay sau đó, anh trai Quý Thiên Kim bước vào.

Bình Luận (0)
Comment