Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 998 - Chương 997.998

Chương 997

 

“Những lời này chỉ có thể nói trước mặt anh, nếu như nói trước mặt người ngoài thì người ta sẽ nói em không biết xấu hổ và tùy tiện đấy”

 

“Biết rồi, chuyện như thế này… Em cũng không tiện đem ra nói.

 

Người ta ai cũng đều giàu có, đất nhiều trâu cày không hết còn em thì hay rồi, chết tiệt, sắp nghèo rớt mồng tơi rồi!”

 

Cố Thành Trung nghe cô nhóc này càu nhàu thì không biết phải nói sao nhưng khóe miệng lại nở nụ cười rất dịu dàng.

 

Anh dắt cô về lại nơi ở, đích thân xuống bếp để đãi công cô.

 

Trên bàn ăn, anh do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn nói: “Anh hi vọng em đừng đi, anh hứa với em anh sẽ sống sót trở về, có được không?”

 

“Nếu như anh đã có thể hứa với em sẽ sống sót trở về vậy sao anh lại sợ em đi theo anh?”

 

Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì mím môi rồi chọn cách im lặng.

 

Anh không trả lời, Hứa Trúc Linh nói giúp anh.

 

“Thật ra anh không thể chắc chắn một trăm phần trăm, anh cũng chỉ đang đánh cược. Nếu đã như vậy thì em không thể để một mình anh đặt cược lớn như thế, em phải đi cùng anh. Sớm biết như vậy thì chúng ta nên tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống, vì hôn lễ kiểu truyền thống có lời thề như thế này”

 

“Không cầu được sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng xin được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày”

 

“Đó là lời thề trước đây của anh em với nhau…”

 

“Vợ chồng thì không được sao?”

 

Cô khó chịu lườm anh một cái rồi nói: “Em không xin được sinh cùng ngày với anh chỉ mong được chết cùng giờ, đắp cùng chăn liệm với anh. Em đã thấy sau khi mẹ nuôi qua đời thì bố nuôi đã sống cuộc sống như thế nào. Nếu như em chết đi, anh kiên cường như thế, nhất định có thể chịu đựng nỗi”

 

“Nhưng em thì không được, em không dũng cảm như thế, em không thể chịu đựng nỗi. Thay vì em ở nhà đợi anh quay về mà hồn vía cứ để ở trên mây, chỉ biết cầu nguyện một cách vô ích vậy thì em tình nguyện cùng anh đi xông pha một phen. Nếu sống thì cũng sống, nếu chết thì cùng chết, em không thể đánh mất bố của con em: Cô nói chậm rãi từng chữ một, chữ nào cũng nhấn nhá rõ ràng như: ngọc rơi vào chậu.

 

Cô chớp mắt, đưa ánh mắt sáng ngời của mình nhìn về anh.

 

Cố Thành Trung mềm lòng, anh biết cô đang lo sợ điều gì, để cô phải một mình chờ đợi kết quả sống chết chưa thể bói trước thì đúng thật là quá tàn nhẫn.

 

Anh dùng ngón tay ấm áp của mình lau khô nước mắt trên đuôi mắt cô, sau đó ôm cô vào lòng.

 

“Sao em biết được anh kiên cường thì có thể chịu đựng nỗi việc em rời xa anh, em như thế rõ ràng là đang trừng phạt sự kiên cường của anh. Em biết anh nhất định sẽ trả thù cho em nên sẽ không lập tức chết theo em, vì vậy em đang muốn giày vò anh”

 

“Em không có.

 

Cô gấp gáp nói.

 

“Bất luận có hay không thì em đều phải nghe rõ cho anh, em phải bình an. Lần này em đi cùng anh nhưng em phải thề răng nhất định phải bám sát anh, một bước không r‹ “Ừm!”

 

Cô thấy anh cuối cùng cũng đồng ý thì vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục.

 

Cố Thành Trung bất lực thở dài, anh thật sự hết cách với cô.

 

Ngày hôm sau, Cố Thành Trung đã gửi thông tin cho viện tâm thần đó, nói rằng mình sẽ đến thăm.

 

Phó Minh Nam không từ chối, ngược lại còn hẹn thời gian.

 

Hứa Trúc Linh cùng anh qua đó, xe dừng lại chắc chắn trước cổng bệnh viện.

 

Thật ra khi tiến gân đến bệnh viện trong phạm vi năm kilomet thì tín hiệu đã rất yếu.

 

Trước đó còn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng của Cố Thiện Linh, điều tra ra có thiết bị gây nhiễu sóng rất mạnh ở xung quanh.




Chương 998

 

Nhưng bây giờ khi đến cổng bệnh viện thì đã không còn liên lạc được với Cố Thiện Linh nữa, máy bộ đàm đã hoàn toàn vô tác dụng.

 

Tín hiệu không thể phát đi, dường như họ đã đến một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài.

 

Xe dừng lại thì bảo vệ ở cổng đã tiến tới kiểm tra xem trên người họ có mang theo các loại vũ khí như dao, súng hay không.

 

Mà tất cả những hoạt động ở cổng thì đều được quan sát bởi một người thông qua camera giám sát.

 

“Ông làm thế là sao? Thế này gọi là lịch sự đó hả?”

 

Diên nheo chặt mắt, âm thâm nắm chặt nắm đấm lại rồi đảo mắt, hăm hằm nhìn sang Phó Minh Nam. “Vâng, nhân vật quan trọng nhất đã mắc câu, nếu như cậu chủ mua lại tập đoàn Cố Linh vậy thì việc hoàng thất đổi chủ cũng không phải là không có khả năng! Lế nào cậu đã quên, năm đó Kettering cũng là một trong số các Đảng chính trị. Đại quyền của quốc gia này vốn dĩ nên nằm trong tay của các cậu nhưng vì đối phương dùng đến thủ đoạn nên mới khiến các cậu phải phản b: hoàng thất. Kettering đã ẩn mình mấy trăm năm mới trở thành nhà giàu số một của Lon don, bây giờ chỉ thiếu mỗi quyền thế nữa thôi!”

 

“Nếu như chúng ta bắt được hai anh em nhà họ Gố, mua lại Cố Linh để chúng ta tùy ý sử dụng, vậy thì chúng ta còn phải sợ cái tên phế vật Charles đó nữa sao?”

 

Phó Minh Nam nói với vẻ nguy hiểm như một con rắn độc đang ẩn mình trong đêm tối, chực chờ cơ hội để hành động.

 

Một khi phát hiện cơ hội thì sẽ cắn chặt lấy con mồi.

 

Thật ra ông ta đã sớm có thể kết hôn với Úy Như, dù sao thì cũng đã có con rồi nhưng sao ông ta lại chần chừ không quyết định.

 

Vì Cố Linh chưa đủ lớn mạnh.

 

Hai anh em Cố Thành Trung chưa đủ lớn mạnh.

 

Bây giờ Cố Linh đã phát triển đến đỉnh cao, dù là ở Đà Nẵng hay là ở Lon don thì đều có chỗ đứng riêng.

 

Ông ta không muốn lấy mạng của Cố Đình Sâm mà muốn ông ấy sống không bằng chết, sống leo lắt qua ngày.

 

Để ông ấy mở to mắt nhìn người mà mình yêu thương, con trai, con dâu, tập đoàn Cố Linh do một tay mình gầy dựng…

 

Tất cả đều… Mất hết.

 

Ông ta che đậy nhiều năm như thế, bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết cho kế hoạch này.

 

Chiếc lưới được quăng ra cuối cùng cũng có thể từ từ thu lại, tóm lấy con cá lớn này rồi!

 

Ông ta khó lòng che đậy được sự sung sướng và hào hứng trong lòng, khóe môi nhích lên, nở nụ cười đắc ý nhưng không ngờ Diên lại đột nhiên đứng dậy.

 

Đấm một đấm mạnh lên mặt bàn khiến màn hình cũng bị chấn động mà lắc lư. Phó Minh Nam run lên, lập tức khom người, khúm núm nói: “Cậu chủ, tôi đã làm sai chuyện gì khiến cậu tức giận sao?”

 

“Giới hạn của tôi là cô ấy!”

 

Diên chỉ vào cô gái nhỏ trong màn hình.

 

Phó Minh Nam nhìn sang rồi nói: “Ngọc Diệp? Không, Ngọc Diệp đã chết lâu rồi, cô ta là Hứa Trúc Linh, là vợ của Cố Thành Trung”

 

“Cậu chủ, người làm đại sự không chấp nhặt tiểu tiết, cậu vì một người phụ nữ mà từ bỏ cơ hội tốt như thế thật sự không đáng”

 

“Đừng quên lúc đầu để thoát khỏi giới xã hội đen, ông cũng đã vì một người phụ nữ mà đến tìm tôi giúp đỡ, nhờ tôi giúp ông một tay. Bây giờ ông lại nói những lời này với tôi, không cảm thấy nực cười sao?”

 

Phó Minh Nam nghe thấy những lời đó thì tự thấy đuối lý, mím chặt môi và không nói gì.

 

Lúc đầu, vì muốn dẫn Úy Như rời xa tất cả những tranh chấp và trốn tránh Cố Đình Sâm nên ông ta đã tìm đến Diên.

 

Lúc đó, cậu ấy vẫn còn ngồi trên xe lăn, cần phải giả làm nữ để tự bảo vệ mình.

 

Mặc dù cậu ấy tuổi nhỏ nhưng lại chín chắn, tâm tư lại cực kỳ thâm sâu khó đoán nên đến cả ông ta cũng phải than thở vì không sánh bằng.


Bình Luận (0)
Comment