Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!

Chương 43

Mục Lạc Anh bây giờ mới nhận ra, cô chẳng biết mình đang đi về đâu nữa, nơi này tối đem chỉ còn một chút ánh sáng,nhìn về phía trước,cô thấy có rất nhiều bóng người đi về phía cô, nhanh nhẹn quay người lại, liền nhận ngay hai phát đạn vài bụng.

Mục Lạc Anh nhăn mày,ôm lấy bụng, máu tuôn ra không ngừng, mặt cũng bắt đầu trắng bệch, muốn chạy nhưng không chạy nỗi, đôi mắt từ từ rũ xuống, cả cơ thể ngã ngụy xuống.

Trong cơn mê, cô cảm nhận được đám người đó đem cô đi. Có cả giọng một người phụ nữ rất quen rất quen và sau đó mất đi ý thức.

- ------

- Bang bang bang

Hàng loạt tiếng li vỡ, đồ vật nằm dưới sàn, Mộ Tư Phàm như con sói quăng đồ khắp nơi.

Mạc Phong cũng cảm thấy rợn người trước anh, có bao giờ Mộ Tư Phàm lại như vậy chứ!

Triệu Nặc Ân cằm lấy tài liệu nói:"Thưa chủ tịch,phu nhân đi đến Đài Mộng, sau đó không thấy nữa ".

Đài Mộng là con đường mà cô bị bắt, cách xa tổ chức rất nhiều.

Mộ Tư Phàm tức giận,ánh mắt lạnh lùng không tơ máu:"Vô dụng, chỉ có bao nhiêu đó cũng không điều tra được".

Triệu Nặc Ân nghe vậy, tay nắm chặt lại. Nhưng vẫn không biểu lộ sắc thái tức giận, vẫn bình tĩnh:"Xin lỗi chủ tịch".

"Xin lỗi, xin lỗi, còn không mau đi tra tiếp".

Triệu Nặc Ân rời khỏi phòng với tâm trạng chán ghét, nếu không phải chủ nhân và người con gái anh ta yêu, thỳ không bao giờ anh ta đến đây.

Trong phòng, còn lại Mạc Phong và Mộ Tư Phàm.

Mạc Phong nhớ, Tiểu Khuê từng nói với anh, cô ấy là hacker số 1. Nếu tìm Mục Lạc Anh chắc không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, Mạc Phong gọi điện cho Tiểu Khuê.

Tiểu Khuê đang ngủ, nghe tiếng chuống điện thoại, lười biếng nói:" A...lo".

"Khuê Khuê, em mau đến Phàm thị, Lạc Anh xảy ra chuyện rồi".

Tiểu Khuê tỉnh ngủ ngồi bậc dậy:"Cái gì? Được rồi em tới ngay".

Mộ Tư Phàm liếc mắt nhìn:"Gọi làm gì, chỉ khiến Tiểu Khuê của cậu lo lắng".

Mạc Phong tự tin:"Cô ấy là hacker số 1 đó, người mà giấu đi thông tin thật sự của vợ cậu, chỉ có cô ấy mới điều tra ra hiện giờ vợ cậu đang ở đâu".

Nếu nói vậy? Ngoài làm bác sĩ, chắc chắn còn thân phận khác mà anh không biết.

Một lát sau, Tiểu Khuê đã có mặt tại phòng làm việc của Mộ Tư Phàm.

Ngồi trước màn hình máy tính, bàn tay nhỏ nhắn lonh hoạt bấm từng con chữ, con số.

Cũng may trên người Lạc Anh có thiết bị theo dõi. Nên cô cũng dễ dàng hơn, ngã người ra ghế, chỉ tay vào màn hình:"Lạc Anh đang ở đây ".

Đó là ngôi nhà hoang, nằm ở trên núi, mà dãy núi đó lại bao bọc bởi những hàng cây rậm rạp.

Mạc Phong nhìn, rùng mình một cái:"Cái người bắt cũng biết lựa chỗ ghê, nơi có nhiều động vật độc và ăn thịt nhất, lần này Lạc Anh khó sống".

Mộ Tư Phàm chuyển ánh mắt nhìn Mạc Phong:"Cậu mới nói cái gì?".

Mạc Phong cảm thấy người bạn của mình còn đáng sợ hơn những con đó nữa, vội phản bác:"À, à tôi có nói gì đâu?".

Tiểu Khuê khó chịu:" Được rồi bây giờ không phải lúc nói đâu, mau đi cứu Lạc Anh thôi".

Cả ba người nhanh chóng rời khỏi Phàm thị, anh đem theo khoảng 500 người trong bang Long Thần của Mộ Nhiếp Chính.

Trước khi đi, trực giác mách bảo anh phải về Mộ gia, giống như nơi đó nó có thứ gì cần anh đem theo vậy. Lái xe thật nhanh về Mộ gia, chạy thẳng lên phòng,nhìn xung quanh, chợt anh mắt dừng lại tại cái máy quay lúc trược nhặt được tại nhà cha mẹ của Lạc Anh.

Đúng là thứ này! Anh cầm lấy, rồi lái xe đến nơi của Mục Lạc Anh

- -------Còn--------
Bình Luận (0)
Comment