Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em

Chương 10

Vương Hạo ánh mắt thâm trầm,trong đêm tối toả ra khí chất băng lãnh.Anh giờ đây ngồi lặng im ở góc phòng,ghế da màu rượu bao bọc cơ thể hoàn mỹ của anh,làn khói trắng bay vờn trong không khí.Vương Hạo nhét đầu thuốc cháy rực vào ly rượu đã cạn đi một nửa,anh đứng dậy đi về phía thân ảnh bé nhỏ đang thở từng nhịp đều đặn kia.

"Chắc hẳn em rất sợ hãi".Vương Hạo vuốt ve lên làn da trong suốt,tái nhợt của Hạ Đồng,anh cảm nhận được từng tế bào run rẩy trên mặt cô.Khoé mắt Hạ Đồng ươn ướt,môi mấp máy muốn nói gì đó,chỉ nghe rất khẽ là "đừng...".

Cô khó khăn xoay người,trán lấm tấm mồ hôi,tay chân lạnh cứng như băng khiến Vương Hạo anh có chút giật mình.

Anh dùng hai tay xoa tay cô,dùng hơi ấm thổi lên tay mình rồi áp vào tay cô,thấy tay cô tạm ấm rồi,anh chuyển sang xoa chân,hệt như việc này là điều rất đỗi bình thường và hiển nhiên với anh,nhưng sao đổi lại,trong mắt người khác,hoá ra nó lại thân mật và chướng mắt đến vậy.

-------------------

Lệ Triết Giang núp sau cánh cửa,đôi mắt to sắc sảo đang gay gắt nhìn nam nhân kia sủng nịnh nữ nhân nằm trên giường,muôn phần ghen tị.

Cô đối tốt với anh như vậy,cũng chưa bao giờ anh tỏ ra sủng nịnh cô như thế,chưa bao giờ cho phép cô bước vào căn phòng đó,huống hồ nằm lên giường anh như thế kia, nếu có,thì chí ít chỉ bù đắp cho cô vài phần vật chất đơn thuần,như một phần trách nhiệm, chứ chưa bao giờ là gần gũi,là thân mật thật sự.

Cô là hôn thê của anh cơ mà,là người vợ anh đính ước "danh chính ngôn thuận".

Cớ làm sao?

Mà ánh mắt anh cũng chưa bao giờ đơn giản và dịu dàng như thế.Rõ là dịu dàng đi mấy phần,giờ có nhìn thế nào cũng không nghĩ ra,đó là nam nhân khí chất lạnh lùng,băng hàn toả ra có thể đông cứng mọi vật xung quanh,là người đã "hô phong hoán vũ" trong giới thương nhân, đang ngồi đó,tại chiếc giường kia,khẽ vuốt ve,xoa chân,xoa tay,nhìn nữ nhân đó,mỉm cười chiều chuộng,thật là một khung cảnh ấm áp cho người ngoài và chướng mắt cho người trong cuộc.

"Được lắm! Con tiện nhân đó dám hớt tay trên của mình sao? Không dễ dàng vậy đâu!".Lệ Triết Giang tức giận nghiến răng,quay gót bỏ đi.

Cái xe hơi màu đỏ chói mắt chạy nhanh ra khỏi Thượng Hoa,nhằm về hướng Vương gia,lao đến.

----------------------

"Con chào mẹ Bạch!".Lệ Triết Giang thỏ thẻ lễ phép.

Người được gọi là "mẹ Bạch" chính là Bạch Như Tuyết, người mẹ kế của Vương Hạo:"Ồ,Tiểu Giang sao muộn thế rồi vẫn đến đấy thế con?".Người phụ nữ nhẹ giọng,dịu dàng hỏi,gương mặt phá lệ có thêm vài nét nhu thuận.

"Mẹ Bạch...hức...".Bỗng Lệ Triết Giang oà lên nức nở,khuôn mặt tinh xảo nhanh chóng phím hồng,điểm thêm vài giọt nước long lanh,khiến người khác nhìn vào rủ lòng thương.

"Là ai? Kẻ nào dám chọc đến con?".Bạch Như Tuyết sốt sắng gặn hỏi.

Lệ Triết Giang thút thít:"Là anh Hạo,anh ấy dẫn cô gái lạ về Thượng Hoa,còn đem cô ta đặt lên giường mình,còn chăm sóc cô ta nữa...ô ô ô...".Nói xong Triết Giang lại oà lên khóc.

"Để đó cho ta".Bạch Như Tuyết khẽ vô lưng Lệ Triết Giang đang tựa vào lòng mình.Gương mặt bà ta ánh lên loại suy tính kỳ lạ,quỷ dị vô cùng.

Khi Lệ Triết Giang một hồi ấm ức bỏ về.Bạch Như Tuyết đứng trên ban công nhìn ra xa,ánh trăng hắt lên mặt người đàn bà khiến mặt bà trở nên trắng toát.Bạch Như Tuyết mặc trên người bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu đỏ rượu, chất liệu mềm mại quấn lấy cơ thể gợi cảm của người đàn bà đã tới tuổi tứ tuần.Nhưng dường như thời gian đã bỏ quên bà ta,không ai nhìn vào tin được với thân hình quyến rũ,vòng một đầy đặn căng tràn,cái mông vểnh cao tròn trĩnh,làn da mịn màng trắng trẻo,khuôn mặt sắc sảo kia là của người phụ nữ đã có đứa con tới tuổi lấy vợ gả chồng.

Bạch Như Tuyết ngậm từng ngụm rượu vang,từ từ nhâm nhi thưởng thức thứ đồ uống đắt tiền xa hoa,thầm cảm thán bản thân đã rất "nỗ lực" để có thể leo lên vị trí nữ chủ nhân họ Vương như ngày hôm nay.

Bà ta từng có xuất thân thấp kém.

Bạch Như Tuyết từng là người đàn bà chẳng có gì ngoài thân thể và sắc vóc.Bà ta đã quen với việc dùng thân thể câu dẫn đàn ông và tiền tài của họ,cho đến khi,bà ta gặp Vương tổng-Vương Tuấn Kiệt,khí phách hơn người,phong độ lịch lãm.Bà ta bắt đầu bị chính phong thái đó mê hoặc và quyết thay đổi bản thân để được như ngày hôm nay.

Phải!

Thật sự bà ta đã phải đánh đổi rất nhiều thứ,gần như là sinh mạng của mình,để có ngày hôm nay.Nên bất kì ai dám tiến vào kế hoạch danh vọng của bà ta mà phá nó,thì dù vô tình hay cố ý,Bạch Như Tuyết đây cũng sẽ không tha.

Cứ chờ mà xem Hạ Đồng!

Trách là ông trời lại tạo cơ hội cho tao với mày gặp lại nhau sau từng ấy năm!

"Như Tuyết! Em đừng đứng đó,gió lạnh lắm".Giọng nói người đàn ông đứng tuổi trầm khàn vang lên trong không gian tĩnh mịch.Bàn tay cứng rắn ôm lấy cái eo nhỏ của Bạch Như Tuyết,không ngừng hít lấy mùi hương trên cơ thể bà ta.

"Kiệt...vào trong... đã".Hơi thở quyến rũ đậm mùi rượu vang,cùng giọng nói nỉ non của Bạch Như Tuyết,đã thành công châm một ngòi nổ lớn cho hạ bộ bên dưới của Vương Tuấn Kiệt.

Ông gầm lên lao về phía thân ảnh trên giường,dứt khoát xé đi lớp vải trên người bà ta,để lộ ra thân hình nóng bỏng,vẻ khiêu khích dâm đãng hiện lên sau cái liếm môi đầy gợi tình của bà ta.Cả hai lao vào kịch liệt.Vương Tuấn Kiệt dùng ngón tay của mình,không ngừng thâm nhập vào hoa huy*t đã ẩm ướt từ lâu của bà ta,không ngừng luận động ra vào kịch liệt,dâm thuỷ trào ra,ướt nhớp nháp ngón tay ông,Tuấn Kiệt đưa ngón tay vào miệng Như Tuyết,cái lưỡi đinh hương thanh mảnh liếm một vòng xung quanh ngón tay ông,ánh mắt kích tình khao khát dần tối sầm lại.Ông ta lại một lần nữa trêu vờn người phụ nữ dưới thân,bàn tay to lớn áp chế trên bầu ngực no tròn,không ngừng xoa bóp cho đến không rõ hình thù,tay kia xoa vờn hòn ngọc yêu kiều bên dưới hoa huy*t nóng bỏng,làm cho nơi hang sâu ngày càng ẩm ướt hơn,trở nên căng trướng,sự ham muốn lấp đầy dâng trào trong lồng ngực Bạch Như Tuyết,làm lý trí bà ta trở nên mê loạn,bỏ qua cả sự thanh lịch,cao quý ngày thường,giờ đây cũng chỉ như bao người phụ nữ bình thường khác,cầu xin Vương Tuấn Kiệt động thủ với mình bằng chất giọng uốn éo,dâm đãng nhất.

Bạch Như Tuyết không ngừng rên rỉ dưới thân Vương Tuấn Kiệt,không ngừng nài nỉ ông ta hãy đâm vào bà ta.

Dị vật to lớn nhanh chóng đâm sâu vào hoa huy*t ướt át,Như Tuyết hét lên một tiếng thoả mãn,mang Tuấn Kiệt ông đê mê,say đắm trong nhiệt độ ấm áp của bà ta,nửa thân dưới di chuyển ra vào không ngừng nghỉ,nhịp độ nhanh như một cái máy dập,chất dịch ẩm ướt vì luận động liên tục phát ra tiếng "bèm bẹp" mờ ám,mùi nồng đậm tanh tanh của tình dục thấm đẫm không khí,khiến bà ta gần như muốn ngất đi trong ranh giới của sung sướng và đau đớn của tình dục đê mê.

"Kiệt...aa...chậm lại...sẽ hư mất đó!".Bạch Như Tuyết la hét điên cuồng,hưởng thụ tình ái mãnh liệt đang bùng nổ lan rộng khắp mọi ngõ ngách trong phòng,khiến Vương Tuấn Kiệt ông chỉ muốn chết đi vì sự chặt chẽ hiếm có của người phụ nữ dưới thân mình.

"Aa...".Cả hai cùng lên tới đỉnh cao trào của cuộc chơi.Tiếng hét của người phụ nữ trộn lẫn với tiếng gầm của người đàn ông,dấu móng tay bấu cào đỏ chót hoà vào tấm lưng màu đồng khoẻ khoắn của người đàn ông,tạo nên một khung cảnh ám muội,cũng như không kém phần đặc sắc dưới ánh sáng của trăng.
Bình Luận (0)
Comment