Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em

Chương 26

"Việc tiến hành khai thác mỏ kim cương Red giao cho Helen giám sát,cô phải sắp xếp một đội giỏi nhất,tìm cách liên thông hai mỏ Red-1 và Red-2 sao cho an toàn nhất.".Vương Hạo trầm tĩnh bàn bạc công việc,phong thái vững chãi,khí thế uy nghiêm phảng phất qua đôi mắt đen sâu thẳm,phút chốc khiến Helen mất hồn.

Cô đã phải lòng người đàn ông này,nhưng chưa bao giờ thực sự được đứng một chỗ ngang hàng với anh,như Hạ Đồng kia!

Cô ta chỉ mới xuất hiện,hà cớ gì chứ!

Nhưng đã hai hôm kể từ buổi khánh thành,không còn thấy cô ta nữa,có lần Helen còn cố ý tới phòng khách sạn của Vương  Hạo thăm dò,người dọn phòng bảo cũng không thấy cô gái ở cùng Vương tổng đã hai ngày nay.

Ả chắc bị Vương Hạo đá đi rồi!

Rầm!!

"Hừm...Helen,cô không tập trung!".Vương Hạo đập mạnh tập tài liệu xuống bàn,đầu mày xoắn chặt mất kiên nhẫn.

"Vương...Vương tổng,xin lỗi anh!".Helen run sợ,chưa bao giờ cô thấy anh nổi giận như thế này.

"Ra ngoài! Tiền thưởng cuối năm cắt một nửa!".Vương Hạo quát lớn,tay chỉ thẳng ra cửa,vẻ mặt đầy chán ghét phẫn nộ.

Helen lập cập chạy ra ngoài,viền mắt đỏ hoe.

Vương Hạo ngả người xuống ghế,mắt nhắm chặt.

Hai ngày nay không nghe chút động thái nào từ phía Hades.

Cũng không điều tra ra được Hạ Đồng đang ở đâu.

Thật sự chết rồi sao?

Tay anh áp lên mặt,mỏi mệt chiếm đóng nơi đáy mắt,có phải anh khiến Hạ Đồng phải làm mồi nhử bọn Hades là sai?

Tại sao mọi thứ đối với kế hoạch ban đầu anh vạch ra,lại trở nên rối rắm như thế?

Cảm giác ngay thời khắc này là mất hết hy vọng,cảm thấy bản thân rất đỗi vô dụng.

Chỉ có thể ngồi chờ,không thể chủ động làm được bất cứ thứ gì tìm ra Hạ Đồng.

Có phải lúc cô bị bắt cóc,cũng là loại cảm nhận này hay không?

Vương Hạo không biết anh đã làm sai điều gì và ở đâu,mà lồng ngực trái thực rất khó chịu,tâm trạng xấu thê thảm!

---------------------

"Tôn Đằng,đáng lẽ cậu không nên nhúng tay vào kế hoạch tôi đã vạch ra!".Hades có chút mất bình tĩnh với người đàn ông trước mặt,loại khí thế mà anh ta toả ra,thật giống tên Vương Hạo không sai chút nào,thật khiến ông ta có chút dè chừng.

"Tôi vốn dĩ không nhúng tay vào."

"Thế sao cậu cướp người đi,còn giết sạch mấy tay giang hồ đó!"

"Người này vốn dĩ ông không cần,đợi qua mười hai giờ là hết hạn,ông vứt,tôi nhặt...".Tôn Đằng bắt chéo chân dài,tay phẩy phẩy điếu thuốc,bộ suit màu xanh biển đậm anh mặc hôm nay,càng tôn lên vẻ điển trai trời phú."...còn tụi giang hồ,để chúng sống,so với một cô gái còn nguy hiểm hơn,tôi khử giúp ông,còn dọn dẹp ngăn nắp,lẽ ra ông nên cám ơn!"

Hades im lặng,đôi mắt màu khói khẽ dò xét,nghi hoặc nhuốm đầy khuôn mặt ông ta.

Đối tác lần này,ông ta thật sự chưa tin tưởng hoàn toàn.

Tôn chủ của bang Thanh Thiên đối đầu với Vương Ca bang Hắc Long trong giới Hắc đạo.

Tôn Đằng của Tôn thị đối đầu với Vương Hạo của Hoàng Kim trên thương trường đá quý.

Ông ta hợp tác với Tôn Đằng trả thù Vương Hạo,là một sáng kiến không tồi đi,nhưng lão cáo già đâu có tin hẳn Tôn chủ này.

Theo điều tra,lão biết năm xưa Tôn gia cùng Vương gia có thâm tình bền chặt,Tôn Đằng cùng Vương Hạo dĩ nhiên là anh em nối khố,vì chuyện Hắc đạo năm xưa mà quay mặt làm thù,nhưng nể tình xưa nghĩa cũ,"nước sông không phạm nước giếng" tới tận ngày hôm nay.

Hades chỉ sợ Tôn Đằng lừa lão,như cách Vương Hạo đã khiến lão điêu đứng ba năm trước.

Nghĩ đến đoạn hồi ức ấy,đôi mắt màu xám huyền bí thoáng tia phẫn nộ,hận ý lan tràn,đầu mày lão hơi vặn xoắn lại,khuôn mặt có vẻ khó coi.

Tôn Đằng nhìn Hades,anh biết lão chưa tin anh,anh cũng không cần lão tin,anh chỉ muốn một thứ duy nhất,thứ quan trọng của Vương Hạo!

Mà muốn có được thứ này,phải tiếp cận Hades,ông ta biết rõ thứ kia được cất giấu ở đâu à chỉ có ông ta mới lấy được nó từ tay Vương Hạo.

----------------------

"Cô Hạ,cô muốn ăn gì cho bữa tối?".Dì Tần,quản gia lâu năm của Tôn gia,được Tôn Đằng coi như dì ruột,bà đã bên cạnh anh từ khi anh còn trong bụng mẹ.

"Dì Tần,cháu không kén chọn đâu ạ!".Hạ Đồng ngồi trên xe lăn,gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười nhẹ."Dì Tần cứ gọi cháu là Hạ Đồng được rồi,cháu đáng tuổi con cháu dì mà!"

Dì Tần mỉm cười hiền hậu,mặc dù đứa con gái này mới đến đây có hai ngày thôi,bà có thể cảm nhận được cô bé rất tốt tính.

Nhưng vẻ đẹp này buồn quá,khuôn mặt cô vô cùng nhợt nhạt,trắng bệch rợn người,chỉ có mỗi đôi mắt đen lay láy là có hồn nhất,khiến người khác càng nhìn càng như chìm sâu,té ngã vào hố đen huyễn hoặc sâu thăm thẳm không trông thấy đáy.

Dì Tần đẩy Hạ Đồng vào bếp,để cô giúp lặt rau.

"Hạ Đồng này,cháu với Tôn Đằng là bạn bè sao?"

"Không ạ! Cháu không biết anh ta,chỉ là không biết sao anh ta lại cứu cháu."

"Chuyện cháu trải qua chắc thật rất đáng sợ!"

Hạ Đồng im lặng,đôi mắt long lanh thoáng chốc trầm buồn,rèm mi dày rũ xuống,thân ảnh phút chốc cô đơn lạnh lẽo khiến dì Tần có chút đau lòng.

"Dì Tần xin lỗi! Ta thật không muốn nhiều chuyện đâu..."

"Không sao ạ! Chỉ là cháu không biết phải kể chuyện này từ đâu."

Tôn Đằng đứng bên ngoài phòng bếp,anh thấy và nghe rõ mọi thứ bên trong.

Anh đã nói với Hạ Đồng rằng Vương Hạo không tới,công trường phía Nam thành phố Cape Town đấy,là của anh.

Cô hoàn toàn tin anh là thật đi khảo sát địa chất quanh khu vực đó mà phát hiện ra cô,nhưng lý do này có quá gượng đi không?

Cô thực sự tin hay chỉ nghe anh nói dối bên tai này chạy qua tai kia?

Tôn Đằng tiến vào bếp,khuôn mặt tuấn lãnh cất giấu đi vẻ suy tính ban nãy,đeo lên mặt nạ tươi cười,tay xách theo một túi lớn trái cây và thực phẩm phục hồi khác nhau đem đặt lên bàn bếp.

"Dì Tần,dì có nói xấu tôi với Hạ Đồng không đấy?"

"Làm gì có,dì Tần cùng Hạ Đồng chỉ là nấu vài món chờ cậu về ăn thôi!".Dì Tần cười lớn,khuôn mặt lớn tuổi cười tới xoăn tít lại,mấy hôm nay bà rất vui."Cậu Tôn hai hôm đều về ăn tối rất sớm,vì ai đây?"

Hạ Đồng dừng động tác,Tôn Đằng cũng hơi khựng lại.

Dì Tần thấy rõ biểu hiện gượng gạo của cả hai."Ồ,chắc là dì hỏi chuyện không nên hỏi rồi!".

"Dì nấu đi tôi đói rồi,Hạ Đồng cũng cần ăn sớm."

Tôn Đằng lấy rổ rau trên đùi cô đặt lên bàn,đẩy xe lăn ra ngoài phòng khách.

Trên sô pha toàn là túi lớn túi nhỏ chất đống khiến Hạ Đồng nhướng mày thắc mắc.

"Đồ cá nhân của cô,tôi lấy đại."

Tôn Đằng hơi lảng nhìn đi chỗ khác,anh chưa bao giờ đi mua đồ cho nữ nhân,nhưng sao thấy hơi nóng mặt.

"Cũng không cần thiết mua cho tôi,tôi không trả tiền nổi."

Hạ Đồng nhìn mấy cái túi giấy toàn hãng hiệu là thấy mấy tờ polyme chắp cánh bay đi,có chút xót xa trong lòng.

"Tôi cho,không đòi trả."

Tôn Đằng nhìn ra chút thần sắc tiếc tiền trên mặt cô,hứng khởi nổi lên trong lòng,đây là biểu hiện cảm xúc rõ rệt duy nhất mà anh thấy ở cô trong hai ngày qua.

"Không được nuốt lời,tôi không trả tiền cho mấy món này đâu đấy!".Hạ Đồng nhìn nhìn Tôn Đằng,ánh mắt có chút đe doạ.

Anh bật cười,cô trẻ con kinh khủng!

Hạ Đồng ngồi trên xe lăn ngoài ban công đọc sách,từ phía sau nhìn tới thấy được suối tóc đen dài xoăn xoăn rũ qua hai vai,thân hình bé nhỏ lọt thỏm trong xe lăn.

Tôn Đằng đem thuốc tới đặt lên tủ đầu giường,anh nhẹ nhàng đi ra ban công,tựa thân hình cao lớn lên lan can,khẽ nhìn xuống cái đầu nhỏ bên dưới.

Cô chăm chú như thế này khiến anh thấy thú vị.

Hai hôm nay anh cố tình về sớm vì cảm thấy bữa cơm có thêm một người rất vui,tự nhiên anh lại thèm hai tiếng "gia đình".

Có phải anh quá tham lam không?

Hai từ này có vẻ không thích hợp cho con người như anh.

Hạ Đồng bất ngờ ngẩng lên,nhìn thấy được ánh mắt ôn nhu của Tôn Đằng,cô có hơi thất thần.

"Cô bị cận à.".Anh đánh trống lãng,mắt cũng đưa đi nhìn nơi khác.

"Nhẹ thôi!"

"Giờ này mà đọc sách cho đui à."

Anh đẩy cô đi vào phòng,nhẹ nhàng bế cô lên giường.

"Anh là...Tôn Đằng sao?".Hạ Đồng hơi thắc mắc,gương mặt nhỏ lúc được anh ôm lên giường có chút nhuận hồng ở gò má,mùi gỗ tùng trầm luân của anh đọng lại cánh mũi cô.

"Ừ!"

"Anh là đối tác của Hoàng Kim sao?"

"Đối thủ."

"Tại sao anh giúp tôi?"

"Thích."

"Đối tốt với tôi có mục đích không?"

"Không."

"À..."

"Ngủ đi!"

"Ồ...ngủ ngon!"

Tôn Đằng lạnh lùng quay người đi,đóng cánh cửa lại,anh khẽ nhắm mắt thở phào.

Hạ Đồng có mùi hương dịu nhẹ tự nhiên khiến anh rất thích,tóc cô mềm mềm quấn lên tay anh,khiến anh có khoảnh khắc muốn ôm cô chặt trong lòng.

Anh không có cảm giác phòng bị hay kiêng dè người phụ nữ này,hay là...

Anh thử một lần mạo hiểm,đem cô đặt vào cuộc đời mình được không?

Anh chỉ sợ rằng cô không muốn nhuốm bẩn,mà anh cũng không cách nào đem cô hoàn toàn bảo vệ hay không cho tay cô nhúng bùn.

Thôi bỏ đi,đời này xác định anh nên cô đơn rồi!
Bình Luận (0)
Comment