Tổng Tài Bệnh Kiều~ Đến Đây Hôn Cái Nào!

Chương 33

Đầu ngón chân có chút ngứa, váy cũng quá ngắn, Mạn Giai Khuynh vừa mới bị anh nhấc chân thì phía dưới liền bị lộ ra không khí dưới ánh mắt của người nào đó...

Cô không tự nhiên rụt chân lại.

Tuy là vợ chồng, cái gì cũng đã thấy nhưng cô vẫn ngượng chết đi được a~.

" đừng trốn ".

Dục Ưu Hành thấy hành động của cô liền hiểu ý cô muốn trốn tránh, tự tạo họa cho bản thân bây giờ lại muốn trốn sao?.

Cô nghĩ cô trốn được?.

Với tư thế này, Mạn Giai Khuynh thật sự ngượng, cô nhìn thấy được, ánh mắt Dục Ưu Hành ngay phút này nhìn cô rất " BẠO LỰC ", làm con thỏ moe moe trong tim cô nhảy bang bang.

Dục Ưu Hành ôm cô, tay cũng tự động cởi áo khoác tây trang, không hề để ý mà vứt nó sang một bên, cà vạt cũng kéo lỏng ra khỏi cổ, Mạn Giai Khuynh nhìn anh, không tự chủ được cảm thấy cổ họng khô khốc.

Ông xã của cô~~ quyến rũ quá!!!.

Dục Ưu Hành lúc này nhếch môi cười đến quyến rũ nhân sinh, nhỏ giọng bên tai cô nói:"bây giờ em muốn bắt đầu từ đâu...hửm?".

Mạn Giai Khuynh tim đập thình thịch, bắt đầu từ đâu, cô nào biết được....

" ân~~ em nghĩ....".

" hửm...?...em nghĩ gì? ".

Câu hỏi thật sự làm khó Mạn Giai Khuynh, cô lúc này thừa nhận mình có chơi nhưng lại không có chịu, bây giờ cô muốn rút lui, còn có thể không?.

Mạn Giai Khuynh bối rối, cô chỉ muốn sinh em bé thôi, không phải như thường lệ là cởi quần áo rồi tiến hành thôi sao, vì sao hôm nay lại dài dòng như thế chứ.

Dục Ưu Hành nhìn cô khó xử, trong lòng liền thoải mái, anh đây là muốn trừng trị cô một chút việc ăn mặc hở hang chạy dưới thí mắt của thiên hạ, cô mặc anh rất thích, nhưng với những người ngoài kia nhìn.... anh không thoải mái, bắt bẻ cô một chút, để xem vẻ mặt ngờ nghệch của cô cũng rất thú vị.

( thí mắt thiên hạ: chính là chạy dưới con mắt ánh nhìn của mọi người).

Mạn Giai Khuynh lúc này đã lắp bắp: " em nghĩ... nghĩ... em về nhà chờ anh, anh tiếp tục làm việc...".

" em nghĩ giờ phút này anh còn tâm trạng làm việc?".

Dục Ưu Hành cắt lời cô, thuận tiện chen hông vào giữa hai chân cô rồi ép sát để chứng minh tính chân thực trong chuyện này, cảm nhận được sự căng thẳng nơi nào đó của Dục Ưu Hành, ngay lập tức, sắc mặt Mạn Giai Khuynh đỏ gay.

Mạn Giai Khuynh nghĩ thầm, được rồi, phóng lau thì theo lau.

"....em muốn sinh em bé với anh".

Dục Ưu Hành cong môi:"...hửm?, vậy chúng ta nên sinh như thế nào?".

Mạn Giai Khuynh:  (- _ -!!!).

Anh nghĩ em sẽ sinh như thế nào?.

" sinh chính là... ân... như là...".

" như thế nào...?".

" là...".

Cô cảm thấy mình sắp hết kiên nhẫn, hôm nay Dục Ưu Hành có vẻ muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô nhỉ, cái tên này....

Mạn Giai Khuynh nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với anh, Dục boss liền theo ý cô tiến lại gần.

Ngay lúc mũi hai người đụng nhau, cô cười mỉm, đưa môi sát gần môi anh, nhưng cô không hôn vội mà liền trở tay tháo khuy áo cùng cà vạt đang lỏng lẻo trên cổ anh.

Mạn Giai Khuynh nếu có thời gian liền muốn cảm thán nhân sinh một chút rồi, rất tiếc là không có thời gian, lúc sáng chính tay mình thắt cà vạt chỉnh chu cho Dục Ưu Hành, bây giờ lại chính mình cởi ra, cô thật sự là làm tròn bổn phận.

Áo được cởi ra, liền lộ bộ ngực màu đồng rắn chắc, Dục Ưu Hành cũng không ngăn cản cô tùy ý làm bậy mà còn có ý hùa theo, anh vỗ nhẹ mông cô, than nhẹ:" càng ngày càng hư hỏng ".

Mạn Giai Khuynh bĩa môi:" cũng không biết em hư hỏng với ai nha".

Dục Ưu Hành lúc này bật cười, ý chiều trong mắt là vô hạn:" ừ, chỉ hư hỏng với anh ".

Vừa dứt lời, liền trên môi cô hôn xuống.

Lúc Dục Ưu Hành cảm thấy hôn gần đủ thì tách ra, nhíu mày một lúc, như nghĩ ngợi điều gì liền cầm điện thoại bấm nút gọi.

Mạn Giai Khuynh mơ màng chỉ nghe anh dùng giọng lạnh nhạt nói vào điện thoại:" từ giờ tới chiều không có sự đồng ý của tôi không được phép quấy rầy " rồi cúp máy.

Mạn Giai Khuynh nghe xong liền tỉnh táo, từ từ, đây không phải là tuyên bố công khai cho cả công ty biết cô và anh trong quãng thời gian này đều làm việc mờ ám à.

Cô cảm thấy hơi choáng, Dục Ưu Hành~ cái tên này...

" được rồi, Dục phu nhân, chúng ta tiếp tục ".

Mạn Giai Khuynh đang định gào cổ phản bác, nhưng bị một câu nói của anh, cứ như thế cắt đứt, lại mơ màng bị chiếm đóng, nào suy nghĩ được cái gì.

Anh cũng không trêu chọc cô nữa mà bắt đầu hành trình chính.

Anh nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, hôn nhẹ rồi ma sát, dần dần hôn sâu, mê đắm chen lưỡi vào trong miệng cô càng quét, tay cũng không rảnh rỗi mà mò đến khuy kéo phía sau lưng cô.

Chớp mắt, chỉ nghe tiếng động của khuy áo, chiếc váy mặc trên người của Mạn Giai Khuynh liền bị lỏng ra, gần như rơi xuống, dây áo hờ hững nằm trên vai, chỉ cần Dục Ưu Hành dùng đầu ngón tay khẩy nhẹ, nó liền sẽ rơi xuống, hình ảnh rất câu mắt người đối diện.

Rất nhanh, điều mong muốn của người nào đó được thực hiện, Dục Ưu Hành nâng người cô lên một chút, thuần thục cởi đồ vướng víu kia ra khỏi người cô, cũng nhanh chóng thoát y cho mình, phút chốc, hai người trần như nhộng, dùng bản năng để đòi hỏi lẫn nhau.

Mạn Giai Khuynh bị anh thúc đẩy, không kiềm chế được mà rên khẽ, Dục Ưu Hành cũng dùng sự hữu lực của mình để đáp lại người mình yêu.

Thoải mái đến muốn ngất, một chốc vừa khó chịu vừa thoải mái, như thể tra tấn giác quan con người.

Chiếc tất đen trên chân cô đã bị Dục Ưu Hành xé rách đến thảm thương, lúc vừa nghe tiếng xé, Mạn Giai Khuynh còn có chút tiếc nuối, nhưng mà sau đó thì cô không có thời gian để suy nghĩ nữa.

Dục Ưu Hành không định bỏ qua cho cô dễ dàng như thế, anh nhịn lâu rồi, đến khi giải phóng thì rất kinh khủng.

Dục boss quấn lấy cô từ trên bàn làm việc đến sofa, lúc đầu cô còn có thể chịu được, vừa chịu đựng cũng vừa thõa mãn, nhưng mà tần suất thay đổi, đến khi chuyển đến nằm sấp xuống sofa, Mạn Giai Khuynh không thể thích ứng được nữa.

Dục Ưu Hành vẫn duy trì tần suất ra vào trong cô, như thể chiếm lấy đều không thấy đủ, muốn cô toàn bộ đều thuộc về mình.

Mạn Giai Khuynh chỉ có thể đáp lại bằng cách rên rỉ khi bị anh chèn ép, bị bắt gọi ông xã vô số lần.

Cô cảm thấy mỏi, eo bị trượt xuống dưới liền bị đôi tay hữu lực to khỏe kéo trở về, mạnh mẽ trừu sáp.

"....không muốn...ân...mỏi ".Mạn Giai Khuynh vô thức thốt ra những lời phàn nàn nũng nịu, Dục Ưu Hành nghe được liền đổi kiểu.

Đặt cô nằm xuống và tiếp tục, Dục Ưu Hành vừa ra sức vừa nói:"không phải em muốn sinh em bé hửm?".

Mạn Giai Khuynh vừa yêu đánh anh vừa khẽ lầm bầm:" chết dẫm... em không muốn nữa... ân...".

Dục Ưu Hành thúc eo mạnh mẽ một cái làm cô rên lớn như thể trừng trị.

" em không muốn, nhưng bây giờ anh muốn rồi, em là vợ anh, phải mang thai con của anh, phải là mẹ của con anh, là em, nhất định là em ".

Có lẽ boss Dục không muốn lùi bước, vì công cuộc tạo người mà rất ra sức làm Mạn Giai Khuynh than cha gọi mẹ.

Hai người nơi đây tạo người, ngoài kia, bởi vì cuộc gọi cảnh cáo cấm quấy rầy của sếp, nhân viên vừa mới từ chối cuộc hẹn thêm một vị khách nữa vừa lại làm việc trong bầu không khí mờ ám, chốc lát lại nhìn đồng hồ đoán giờ hai người kết thúc.

Mạn Giai Khuynh không biết chỉ vì cuộc gọi của ai đó mà cả công ty đều quang minh chính đại đoán mò.

Cũng không biết lúc cô đi ra khỏi phòng làm việc của ông xã đại nhân trong bộ váy mới kín mít có bao nhiêu câu chuyện và ánh mắt sáng quắc lia liên tục sau lưng.

Biết thì làm được gì, do Dục Ưu Hành gây ra, cô để anh tự giải quyết, dù sao cô cũng không thường xuyên đến công ty nên không sợ.

Kế hoach tạo người cứ thế mà kéo dài, Mạn Giai Khuynh đã lắp kế hoạch rõ ràng, làm là phải duy trì đến cùng, vì thế, trong khoảng thời gian này, cảnh tượng thường hay thấy nhất là Mạn Giai Khuynh thường xuyên ra vào thứ phòng làm việc của Dục Ưu Hành như cơm bữa, tần suất nhiều chứ không kém, hễ rảnh rỗi đều quấn lấy ông xã đại nhân.

Mà Dục Ưu Hành cũng rất vui vẻ chấp nhận, anh đều muốn mỗi ngày quấn lấy cô không rời, nay có cơ hội thật sự rất tốt, tốt không có gì sánh bằng, ai mà gạt bỏ mới là đồ ngu.

Mạn Giai Khuynh thỉnh thoảng sẽ cùng Dục Ưu Hành về nhà Mạn gia ăn cơm, mỗi tối đều ôm nhau xem tivi, cô cảm thấy như hai cặp vợ chồng già, uu nhã mà sống, trừ lúc trong thư phòng và phòng ngủ tràn đầy nhiệt huyết thì không khác là bao.

Mạn Giai Khuynh vừa duy trì tạo người, trong thời gian nay cũng rất nhàm chán, sở thích mới đạo gần đây là đọc tiểu thuyết trực tuyến, cô đang theo một bộ tiên hiệp dài hơn ngàn chương vẫn còn đang viết của một tác giả già dặn cả tỷ lượt độc giả theo dõi trên web Tấn Giang.

Cô cũng thỉnh thoảng vô thức nghe được tin tức của Mạc Tùy Tuyết, nghe nói, mẹ và dượng của cô ta sắp từ Đức trở về.

Mạn Giai Khuynh suy sét, mẹ của Mạc Tùy Tuyết, bà cũng không xấu, chỉ là số phận không được suông sẻ, chỉ là bà không chấp nhận hy sinh và quá yếu đuối, chồng bất hạnh mất sớm.

Lúc trước hai nhà Mạc Mạn không môn đăng hộ đối, phải nói Mạn gia gả cho Mạc gia như chim sẻ hóa phượng hoàng, lúc đầu người nhà họ Mạc đã không ưa thích đứa con dâu này, tuy nhiên vẫn chiều theo ý con trai cưới về, đã không thích đối phương, sau này cưới về không lâu thì nhà lại có tang, người nhà họ Mạc theo đà lại cứ vu khống con dâu Mạc gia khắc chết chồng.

Tuy có Mạn ba là anh trai che chở nhưng trên đời mà, một người mẹ đơn thân lời ra tiếng vào sống cũng không dễ dàng gì, vài tháng sau bà lại gặp lại mối tình đầu, hai người lại một lần nữa đốt lửa, người kia cũng không ngại bà đã có chồng, vì thế theo lựa chọn của bề trên, sau khi sinh ra Mạc Tùy Tuyết liền giao cho nhà chồng quá cố nuôi nấng còn mình đi bước nữa.

Nhớ lúc đó, Mạn ba ôm đứa bé là Mạc Tùy Tuyết lúc bấy giờ vào lòng, nhìn nó đỏ hỏn trên tay, ông đã không kìm được hỏi người em gái đang chuẩn bị của hồi môn để đi bước tiếp, ông hỏi bà không tiếc nuối sao?.

Cô còn nhớ, theo lời ba Mạn, ông kể, bà lúc đó cũng rất luyến tiếc, tuy hối hận nhưng bà không cam lòng cuộc sống mình sẽ như thế này, bà không chịu đựng nổi tương lai như thế, vì vậy bà chỉ còn cách vạch ra tương lai mới.

Nếu người trong cuộc đã như thế, ba Mạn dù cảm thấy đứa nhỏ đáng thương cũng không thể giúp được gì, bởi vì ông chỉ là người ngoài cuộc.

Bây giờ, Mạn gia cũng vượt tiến hơn trước, Mạc gia thì ngược lại, làm ăn thua lỗ rút vốn nên mấy năm nay mới có một quãng thời gian im hơi lặng tiếng.

Mạc Tùy Tuyết được đưa đi, cũng có lẽ do cách dạy sai lệch của trưởng bối, Mạc Tùy Tuyết...

Mạn ba biết nhiều lúc Mạc Tùy Tuyết quá đáng, tâm cơ thâm trầm, nhưng cũng do lúc trước người sai là trưởng bối nên không thể nào nhắm mắt làm ngơ.

Thử hỏi một người từ nhỏ đã như thế, thêm lối nuôi dạy không đúng của tầng lớp trên, thì thành được người tốt gì chứ?.

Thực chất nguyên nhân sâu xa rất nhiều.

Cô cũng đồng cảm với Mạc Tùy Tuyết, chỉ là cô không biết bản thân đã đắc tội gì với cô ta, để kiếp trước chết thảm như vậy.

Hay là do tư tưởng đã ăn sâu vào trong máu, sự dạy dỗ khác thường đã tạo nên một Mạc Tùy Tuyết như thế này.

Có lẽ Mạc Tùy Tuyết không sai, sai là chính do thế hệ người đi trước.

Chỉ tiếc, nếu lúc trước bà không bỏ rơi Mạc Tùy Tuyết thì có lẽ.....không biết lần này sẽ ra sao...

Mạn Giai Khuynh xoay người, cảm thấy Mạc Tùy Tuyết có điểm đáng thương, nếu lúc đầu Mạc Tùy Tuyết không nhắm vào cô, thì có lẽ vẫn là chị em tốt.

Có lẽ bởi vì ghen tị.

Mạn Giai Khuynh còn nhớ lúc trước cô đã hỏi, Mạc Tùy Tuyết đã nói:" Mạn gia các người đối xử tốt với tôi, hừ, toàn là giả tạo và thương hại, tôi ghen tỵ, ghen tỵ với các người được ăn sung mặc sướng, tôi ghen tỵ cô đẹp hơn tôi, tôi ghen tị mọi thứ".

Mạc Tùy Tuyết đã nói như vậy.

Bởi do ghen tị.

Như vậy, có nên hận hay là nên thôi?.

[ Tấn Giang (tiếng Trung: 晋江文学城 (Tấn Giang văn học thành). là một trang web văn học nguyên tác đồng thời là một diễn đàn văn học lớn tại Trung Quốc, chiếm tới 80% thị trường sách điện tử của nữ giới Trung Quốc, bắt đầu hoạt động từ năm 2003, trụ sở tại Bắc Kinh.]
Bình Luận (0)
Comment