Tổng Tài Bớt Giỡn Chút!

Chương 14

Trân Vũ mở mắt ra nhìn đồng hồ kế bên giường, buồn ngủ quá!:

"Cũng may mới có 6h, vậy là ngủ thêm được nữa..."

Sau đó lại đắp chăn kín đầu, chìm vào trong mộng, đột nhiên như nhớ ra gì đó cho nên lại kéo mạnh chăn xuống:

"Oh hay! Hôm nay thứ bảy mà.... được... nướng rồi..."

Lẩm bẩm một hồi mới dụi dụi mắt rồi ngủ tiếp...

Trân Vũ đâu có biết rằng hôm nay chỉ có cô được vùi vào chăn ngủ tới chiều, còn toàn bộ nhân viên của Lôi Viễn phải đến công ty chờ lệnh sếp tổng!

-----------------------

Tất cả các nhân viên hôm nay phải có mặt đúng giờ tại hội trường lớn của Lôi Viễn vì hôm qua ai cũng nhận được mail khẩn của công ty.

Các nhân viên sau khi đã ngồi vào đúng vị trí của mình thì không ngừng xì xầm to nhỏ, có người hứng khởi, có người hồi hộp, lo lắng. Nhưng phần lớn là hứng khởi bởi vì hôm nay Lôi Dực sẽ trực tiếp làm việc với họ! Đây đúng là dịp may mắn hiếm có!

Tiếng xì xầm nhanh chóng biến thành một mảng im lặng vì đèn hội trường đã tắt, đồng nghĩa với việc bắt đầu buổi họp.

Lôi Dực hôm nay diện một thân tây trang màu đen, cả áo sơ mi cũng màu đen nốt nhưng lại không mang cho người ta cảm giác ảm đạm tối tăm mà ngược lại còn nổi bật dáng vẻ uy nghiêm, lịch lãm của hắn.

Các nhân viên nữ không tránh khỏi muốn lấy điện thoại ra chụp lại khoảng khắc đẹp như mơ này, nhưng họ phải cố kiềm chế lại. Dẫu sao họ cũng không còn ở cái tuổi hồn nhiên như thế, họ là đang làm việc cho Lôi Viễn, tập đoàn lớn nhất nước, dù thế nào cũng phải thể hiện sự chuyên nghiệp ở mọi lúc mọi nơi. Nhiều khi có máy quay đang quay lại nữa! Họ muốn làm người chuyên nghiệp nhưng lại quên mất người chuyên nghiệp sẽ không bao giờ đi đàn đúm dè bỉu người khác! Lát sau đây, bọn họ sẽ thấm thía việc làm của mình!

"Xin chào! Tôi là chủ tịch của Lôi Viễn!"Lôi Dực đứng trên bục nói, chủ trì buổi họp này, trời mới biết hắn đang phẫn nộ tới mức nào khi nghĩ đến những lời cay nghiệt mà bọn người này đã nói với Trân Vũ!

"Tôi đứng ở đây hôm nay là chỉ muốn nhắc lại một điều vô cùng đơn giản mà người nhân viên nào cũng phải thuộc khi muốn có chỗ đứng ở công ty của tôi! Đó là 'quy định của Lôi Viễn'!"

Không khí trong hội trường lúc này vô cùng căng thẳng, đã không còn cái sự háo hức hồi hộp như lúc nãy nữa, thay vào đó là sự lo lắng vì mỗi người dù ít hay nhiều cũng có thể đã phạm một lỗi nào đó mà Lôi Dực muốn nhắc tới.

"Sau đây, tôi sẽ cho người đọc lại bảng nội quy khi làm việc ở đây!"

Lôi Dực ngồi xuống vị trí của chủ tịch trên sân khấu, nhường lại mic cho trợ lí của mình đọc dõng dạc bảng nội quy ấy.

--------------

Sau khi đã hoàn tất việc đọc, Lôi Dực mới tiếp tục:

"Tôi biết ở đây ai cũng đã phạm ít nhất một lỗi trong đây, lương của các vị sẽ chiếu theo quy định mà cắt giảm!"

Dừng một chút hắn lại tiếp:

"Và tôi xin nhắc lại một lần nữa cho các vị ở đây được nhớ kĩ càng hơn. Đó là nội quy thứ 35, có lẽ đây là nội quy gần cuối cho nên các vị đã không nhớ rõ mà chấp hành! Hoặc.... Các vị đã nghĩ rằng bản thân mình vô cùng tốt đẹp cho nên chắc chắn sẽ không phạm vào lỗi này!"

Nói đến đây, cả khán phòng nháo nhào cả lên, có một nhóm người cúi gầm mặt xuống không dám ngước lên, chỉ sợ chủ tịch có thể kêu bọn họ đứng lên mất!

"Nội quy thứ 35 ghi rõ: Không được đặt điều, bịa chuyện nói xấu người khác, kết bè phái trong công ty gây mất tình đoàn kết nhân viên!"

"Về chuyện của cô Trân Vũ làm việc ở bộ phận chiến lược marketing, hiện nay đã được bổ nhiệm làm thư kí của tôi, một nhóm người, đặc biệt là những nhân viên ở bộ phận chiến lược maketing đã mượn việc cô ấy bị đổ oan mà gây khó dễ, đặt điều xúc phạm cô ấy, làm ảnh hưởng đến một số người khác, chắc các vị ở đây còn nhớ?"

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía của bộ phận marketing, lúc này bọn họ không những cúi gầm mặt mà mặt còn đỏ lên.Bản thân mỗi người cảm giác như có hàng ngàn con mắt khinh bỉ, muốn lên án bọn họ.

Chết thật! Bây giờ phải làm sao? Không phải chỉ nói cô ta vài câu hay sao? Có cần phải làm lớn như vậy không?

"Camera giám sát ở công ty tôi không phải là vật trang trí làm cảnh cho vui! Khi đoàn điều tra đến và làm sáng tỏ mọi việc, các vị không những không tin mà còn làm loạn lên, ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần người bị hại và hiệu suất làm việc của công ty!"

Vẫn là một không khí im lặng bao trùm nơi đây, Lôi Dực nhếch môi khinh bỉ, nhìn một lượt bọn họ, rồi dừng lại ở Lưu Thoại Mỹ:

"Lưu trưởng phòng! Tôi muốn cô cho tôi và toàn thể mọi người có mặt ở đây biết tại sao cô lại để mặt nhân viên của mình ' giải quyết' với nhau như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment