Tổng Tài Cầu Bao Nuôi

Chương 11


Ngón tay của người đàn ông rất đẹp, khớp xương rõ ràng, nếu như có thể nắm lấy bàn tay này nhất định sẽ rất ấm áp.

Gần bên cạnh, Tống Khuynh Thành ngửi được mùi thuốc lá nhè nhẹ.

Lúc lấy quyển sách kia, đầu ngón tay trắng nõn vừa khéo đụng vào ngón tay thon dài của người đàn ông, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn ngũ quan anh tuấn chững chạc, khẽ nở nụ cười: "Cảm ơn anh Úc.

""Vết thương trên tay bác sĩ nói thế nào?" Úc Đình Xuyên thu tay về, tầm mắt chuyển sang tay trái của cô.

Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, nghe rất êm tai.

Tống Khuynh Thành thoáng cụp mắt, nhìn tay bị thương của mình, như có phản ứng gì đó, ngón tay mảnh khảnh chuyển động như đánh phím đàn piano, động tác có chút trẻ con: "Bác sĩ nói vết thương không có dấu hiệu trúng độc,dùng bông ngoáy tai khử độc trong ba ngày, sau đó chỉ cần tiêm vacxin phòng bệnh lần hai và lần ba nữa là ổn.

"Anh nói: "Nếu như có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho Hứa Đông.

"Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Vâng ạ.

""Tinh Tinh còn ở trên lầu?" Úc Đình Xuyên lại hỏi.

“Vâng, nhưng cậu ấy xuống ngay thôi.

"Úc Đình Xuyên gật đầu, đứng dậy, nghiêng đầu thấy tay cô bị thương ôm ba quyển sách tham khảo dày nặng, định đưa tay cầm giúp, nhưng cô gái cự tuyệt ý tốt của anh: "Không sao, tôi có thể cầm.


""! " Úc Đình Xuyên không khỏi đánh giá cô.

Áo thun ngắn tay in hoa văn màu trắng, ống quần jean rách lỗ màu làm nhạt bị cô cuốn lên chút xíu, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, trên chân là đôi giày thể thao bình thường, không giống với cả người Úc Tinh đầy hàng hiệu.

Cô mặc đồ có vẻ rất đơn giản, mà có thể bởi vì trông cô trong sáng nên không nhìn ra được cô lớn hơn vài tuổi so với học sinh cấp ba.

Khi cô cười lên, khóe miệng cong cong, gương mặt xinh đẹp có một chút phong tình.

Lúc này, Úc Tinh từ trên lầu chạy ào ào xuống.

Úc Đình Xuyên thầm thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm nữa.

Lúc Úc Tinh nhìn thấy chú mình ở dưới tầng, cô ấy thầm nói trong lòng may là khi lấy cuốn tiểu thuyết cô đã nhìn ra xa.

So với bố mẹ mình, cô ấy càng kính nể người chú ít nói này hơn, có cảm giác không thể nói dối lưu loát trước mặt anh được, nên vì phòng ngừa Úc Đình Xuyên hỏi mình lên lầu làm gì, cô ấy liền kéo Tống Khuynh Thành đến quầy tính tiền.

"Làm mình sợ muốn chết.

" Lúc tính tiền, Úc Tinh vuốt ngực, sợ hãi.

Tống Khuynh Thành thoáng quay đầu, liếc nhìn Úc Đình Xuyên, vừa lúc thấy anh nhận một cú điện thoại, xoay người đi ra nhà sách trước.

Úc Tinh nói: "Nếu như chú hai phát hiện mình đọc tiểu thuyết, nhất định sẽ nói với mẹ mình.

""Chú ấy không giống như người hay nói sau lưng.

" Tống Khuynh Thành nói tiếp.

Úc Tinh nhún vai, xách bọc túi sách, thân mật ôm cánh tay Tống Khuynh Thành, cảm khái nói: "Lúc mình lên chín tuổi, phần lớn thời gian mẹ mình đều ở bệnh viện chăm sóc bố mình, ngay cả cuối tuần về nhà mình cũng không thấy mặt bà ấy đâu, chỉ có nghe thấy bà ấy nhờ chú mình chăm sóc mình thôi.

"Cha của Úc Tinh là Úc Kỳ Đông, con trưởng nhà họ Úc, trước kia là quản lý Hằng Viễn, tám năm trước đã bị tai nạn xe dẫn đến hôn mê.

Chưa tới nửa năm, cuộc hôn nhân của con thứ nhà họ Úc xuất hiện nguy cơ.

Một năm sau, chính thức làm thủ tục ly hôn.

Nhà họ Úc ở Nam Thành xem như là một gia tộc chân chính, nhưng gia cảnh thế nào thì các tạp chí bát quái không nói rõ, chỉ biết tập đoàn Hằng Viễn là do cha của Úc Đình Xuyên, Úc Lâm Giang sáng lập ở Hồng Kông, sau khi cải cách mở rộng thì từ từ chuyển trọng tâm thị trường sang đại lục, mà ông cụ Úc bố Úc Lâm Giang, là một bộ trưởng nào đó trong trung ương đã nghỉ hưu.


Gốc rễ gia tộc nhà họ Úc vô cùng khổng lồ, ngay cả Úc Tinh người trong gia tộc còn chưa chắc biết rõ!.

Xe dừng lại dưới lầu ký túc xá, bên ngoài mưa cũng đã ngừng.

Cuối tuần trở lại trường, trên đường vào trường có không ít học sinh tới lui, không phải đeo cặp sách thì chính là cầm bình thủy.

Úc Tinh và Tống Khuynh Thành là bạn học cùng khối sát lớp nhau, ký túc xá lại không có ở chung.

Sau khi xuống xe, Tống Khuynh Thành liền lấy vali của mình từ trong cốp xe ra.

"Tay của cậu đang bị thương, có thể nhờ chú hai mang lên giúp cậu.

" Úc Tinh nói.

"Không cần, toàn là quần áo mùa hè, không nặng.

"Tống Khuynh Thành vừa mới nói xong, cửa ghế lái đã mở ra, Úc Đình Xuyên xuống xe, người đàn ông nhanh nhẹn phong độ, hơi thở lạnh lùng, như là một phong cảnh đẹp ở trong sân trường.

Úc Tinh mở miệng: "Chú hai, chú có thể xách vali lên tầng giúp Khuynh Thành được không?"Không đợi Úc Đình Xuyên trả lời, Tống Khuynh Thành nói trước: "Không cần đâu, mình có thể xách mà, hôm nay thật cám ơn Úc Tinh cậu, lát nữa mình còn có việc, đi lên trước.

" Nói xong, cô lại chuyển hướng nhìn Úc Đình Xuyên, nói lời tạm biệt: "Anh Úc, tạm biệt.

"Úc Đình Xuyên ừ một tiếng.

Tống Khuynh Thành kéo vali đi về tòa ký túc xá số 3.

Đi giữa những học sinh tới lui, bóng lưng cô rất xinh đẹp, chớp mắt một cái cũng có thể phân biệt được!.


Sau khi Úc Tinh gặp được bạn cùng phòng, liền nói tạm biệt với chú hai mình.

Úc Đình Xuyên không lập tức rời đi, anh nhìn về phía tòa nhà số 3, bóng người Tống Khuynh Thành đã biến mất ở cổng.

Anh đốt điếu thuốc, yên lặng dựa vào xe hút.

Vừa mới phun ra vòng khói đầu tiên, bóng người Tống Khuynh Thành đã hiện ra ở trong tầm mắt, cô đứng trước cửa sổ hành lang tầng hai, không tính là vất vả nhưng có chút phiền toái, cô thoáng cúi thấp đầu, sợi tóc mai rớt xuống, nhưng cô rất nhanh đã biến mất ở khúc cua tầng hai, cũng không lâu, đã thấy cô xuất hiện ở trước cửa sổ tầng ba.

Trên đường, nhóm nữ sinh tụm ba tụm năm xuống tầng, cô yên tĩnh đứng ở bên cạnh, không tranh không đoạt, đợi sau khi hành lang vắng vẻ cô mới tiếp tục đi lên.

Bóng người của cô không tiếp tục xuất hiện ở trước cửa sổ tầng năm nữa.

Úc Đình Xuyên hút xong một điếu thuốc lá, bóp đỉnh đầu điếu thuốc, ném vào thùng rác bên đường.

Mới vừa lên xe, phía công ty gọi điện thoại tới.

Sau khi đơn giản nói rõ vài câu, Úc Đình Xuyên cúp điện thoại ném sang ghế lái phụ, vừa mới định khởi động xe, thì nhìn thấy một màn sắc hoa trong kính chiếu hoa, anh xoay người, liền thấy lẳng lặng bên phải xe là một chiếc ô trắng in hình hoa văn.

.

Bình Luận (0)
Comment