Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 106

Tôi nhắm chặt mắt lại, cho bản thân cảm nhận rõ nụ hôn có bao nhiêu nóng bỏng liền có bấy nhiêu. Thế giới này nhỏ bé quá! Thực sự rất nhỏ.

Tụt hơi một lần nữa, nhanh tay đẩy hắn ra, tôi thở dốc mà dựa người hoàn toàn vào anh, không còn chút sực lực, chiếc mũi cao cũng đỏ chót, bên tai còn lưu lại tiếng cười trầm thấp ranh mãnh của người nào đó.

__________________________

Tôi đang ngồi bấm văn bản nhàm chán thì Bạch Kình Thần - anh bắt buộc tôi phải làm lại bản báo cáo, nhầm lúc suy nghĩ sao anh không đuổi tôi đi, ít ra được đuổi quang minh chính đại mà đi. Chính vì do tôi không nỡ làm ra từ việc giấy. Đối mặt với anh hàng ngày mặc dù rất hạnh phúc nhưng mặt khác lại chịu không nổi, thẹn với lòng. Đang thơ thẩn, phía sau lại có người đi vào, cầm một bó hoa hồng lớn bằng tôi này, nhưng tôi không hề để ý, chỉ lo nhìn quang cảnh xanh lam trước mắt, thả hồn theo mây. Ngưng Phị có chút bất ngờ mà lay tôi, tôi mới sực tỉnh mà nhìn cô.

- Có người gửi hoa cho cô.

Phía sau liền truyền đến tiếng nam nhân quen thuộc, tôi xoay qua liền đập mạnh vào mắt và Dận Dịch - anh trong trang phục của người giao hoa, tôi thầm thán hôm nay hắn không được bình thường? Nhưng thứ làm tôi kinh hoảng là sao hắn biết tôi ở đây? Lại gần mà nhìn anh bằng cặp mắt run rẩy.

Anh thấy tôi phản ứng như vậy nhất thời cứng đơ xong nhanh tay lưu loát cởi ra bộ đồ choàng bên ngoài, lại hiện lên là một người đàn ông thanh tú lịch lãm với âu phục xám tro đường may cắt tỉa khéo léo, không sai sót một chi tiết vì hoàn hảo. Rạng ngời khiến đầy con mắt hâm mộ xung quanh chú ý, đặc biệt là nữ nhân. Nhưng một hồi nhìn kỹ ai cũng nhận ra đây là Dận tổng - Dận gia, ánh mắt cũng thay đổi thành kính trọng mà đối. Anh đưa hoa lại gần tươi cười làm đáy mắt tôi quang lệ mà run rẩy.

Anh vươn tay thon dài mà vuốt ve mặt tôi mà tới. Đẩy bó hoa vào lòng tôi mà cười thâm tình.

- Hạnh phúc quá mà muốn khóc!? Thẩm Thẩm mạnh mẽ từ chối tôi ba bốn lần khiến tôi xụ mặt đi đâu rồi?

- Em là Mộ Thi Hàm!

- Em là ai tôi cũng yêu thích em. Tôi không thích đối mặt với em là Thi Hàm, tôi thích Thẩm Thẩm đáng yêu hơn.

Tôi gật đầu, nước mắt đã sớm nhiễu nhão lên gương mặt thanh tú. Tôi ôm chặt bó hoa trong lòng mong nó làm lòng mình bớt lạnh lẽo nhưng lại ngại cặp mắt "khách quan" mà đẩy tay anh đặt bó hoa xuống dưới ghế ngồi. Bạch Kình Thần - anh cũng đúng lúc đi ra, môi cười nhẹ lịch thiệp như tiếp đối tác, Dận Dịch cũng không muốn tôi khó xử mà cứ thế tiêu sài đến Bạch Kình Thần mà vỗ vai như đối tác như bạn bè gặp lại. Ai cũng sáng rở mắt nhìn hai người đàn ông vàng trước mặt, niềm khao khát của toàn nữ nhân.

Tiền có, sắc lại càng có nhiều, quyền lực không thiếu, đã thế khí chất toả xung quanh người còn mạnh mẽ, từng bước đi cử chỉ đều tôn quý. Thấy hai người khuất dần sau cửa thêu phượng mộc lớn, tôi mới định hình lại không thèm để ý thị quan mà ngồi xuống. Tay cứ vô thức mà vuốt ve bó hoa, trên môi cánh bướm cười cũng lởn vởn ý cười.
Bình Luận (0)
Comment