Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 137


Lúc cô đến trường, thật bát ngờ, Cố Manh Manh nhìn thấy Thẩm Sơ Tuyết.

Từ lần cuối gặp gỡ, đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy cô ấy xuất hiện, Có Manh Manh cũng quá vui sướng, ngược lại hình như có chút dự cảm không tốt.

Quả nhiên…
“Sơ Tuyết, có chuyện gì với cậu vậy?”
Cố Manh Manh đi tới trước mặt cô, ánh mắt cô nhìn từ trên xuống dưới cô bạn thân.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, Cố Manh Manh cảm thấy Thảm Sơ Tuyết dường như lại trở nên xinh đẹp hơn.

“Cậu ăn ô mai không?”
Thâm Sơ Tuyết vừa hỏi vừa đưa ô mai trong tay cho cô.

Cố Manh Manh lắc đầu.

Cô nói: “Lần cuối cùng tớ nghe giáo viên nói cậu xin nghỉ phép nửa tháng phải không?” Cậu đã nghĩ hết chưa? Nói đến đây một chút, cô lại cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Bộ phim của cậu đã xong chưa? Hay đang bị trì hoãn? “
Thẩm Sơ Tuyết nháy mắt với cô, vẻ mặt rất thần bí: “Cậu đoán đi! “
Cố Manh Manh buồn rầu.

“Đoán xem chuyện gì xảy ra với cậu ư?” Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, cậu để tớ đoán thử? “
“Haizz…” Thẫm Sơ Tuyết thở dài: “Cậu cho rằng làm nữ chính rất dễ dàng sao, bây giờ cả đoàn làm phim đều nhìn chằm chằm vào tớ, đang trong thời điểm quan trọng, néu không phải vì tối qua tớ bị đau bụng, hôm nay nhất định không có cơ hội đến trường.



“Hả, cậu bị bệnh rồi sao?”
Cố Manh Manh lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ? “
“Không sao đâu.” Thảm Sơ Tuyết mở hai tay ra, cười tủm tỉm: “Cậu nhìn tớ giống như người bị bệnh sao? “
“Cái này cũng khó nói.” Cố Manh Manh bĩu môi: “Nếu cậu không bị bệnh, sao không tranh thủ thời gian nghỉ tự nhiên lại chạy đến trường? Đừng nói với tớ là tự nhiên cậu muốn đi học nhé, cậu nhất định không phải là một người như vậy! “
“Ha ha ha…”
Thảm Sơ Tuyết cười to.

Cô cảm thán: “Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất!”
Cố Manh Manh cũng không cười nỗi.

“Sơ Tuyết, gần đây cậu bị sao vậy?” Cô nhìn Thảm Sơ Tuyết, buồn bực nói: “Tớ gửi tin nhắn wechat cho cậu, mỗi lần cậu đều rất muộn mới trả lời tớ, trước đây cậu luôn trả lời liền! “
Thảm Sơ Tuyết nghe vậy, vội vàng giải thích: “Tớ không có ý nha, thật ra là quay phim quá mệt mỏi, hơn nữa tớ lại là người mới, khó tránh khỏi sẽ luôn bị nhắc nhở cho nên cũng không có cách nào, tớ chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn người khác.

Còn nữa, thật ra binh thường không chỉ tự đọc lời thoại, tớ còn phải tập dượt kịch bản với các diễn viên khác, ôi, quả thực là bận đến mức ngay cả ngủ nằm mơ cũng là những người đi bộ nè, lời thoại nè… Nói thật là bây giờ xem như cũng hiểu được, trước kia luôn cho rằng những ngôi sao kia đang rất nở mày nở mặt, thật ra là trên đài ba phút xuống đài mười năm công, tớ thường cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, nhưng nếu tớ cứ như vậy buông thả, tớ lại cảm thấy không cam lòng, thật vất vả mới có cơ hội, tớ sợ ta vừa từ bỏ, cuộc sống này sẽ không còn cơ hội nữa! “
“Sơ Tuyết…”
Cố Manh Manh nghe những lời này của cô, bỗng nhiên có chút đau lòng.

Thảm Sơ Tuyết nắm tay cô, cười lắc đầu: “Tớ biết cậu muốn nói gì, Manh Manh, thật ra tớ vẫn rất cảm kích cậu, trước kia tớ thường nghe cha nói, nói là nếu một người muốn thành công, ngoại trừ thiên thời địa lợi ra, còn phải có người giúp đỡ, mà cậu chính là quý nhân của tớ! “
Cố Manh Manh rất ngượng ngùng.

Cô đỏ mặt, bây giờ nói: “Thật ra, tớ cũng không giúp được gì, chủ yếu là dựa vào chính mình…”
“Phải, tớ biết!”
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu: “Nhưng thật long mà nói tớ vẫn muốn cảm ơn cậu.


Cố Manh Manh thở dài.

Cô tiếp tục: “Sơ Tuyết, cậu nói hơn nửa ngày như vậy, hay là không muốn nói cho tớ biết, lần này cậu đột nhiên đến trường rốt cuộc là vì chuyện gì? “
“Đề đến thăm cậu!”
Thẩm Sơ Tuyết trả lời không cần suy nghĩ.

Có Manh Manh hừ: “Xí, tớ không tin! “
“Đó là sự thật.”
Thảm Sơ Tuyết đáp, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tớ thật sự rất muốn đến thăm cậu, à, còn có chuyện tìm thầy cô giải quyết chuyện nghỉ học.


“Cái gì?”
Cố Manh Manh hét lên.


Khuôn mặt của cô tỏ ra không thể tin được: “Cậu sẽ nghỉ học?”
Giọng nói của cô có chút lớn, khiến cho các bạn cùng lớp xung quanh đều quay lại nhìn.

Thẩm Sơ Tuyết vội vàng kéo cô lại, liên tục nói: “Cậu nhỏ giọng thôi, không nhất thiết phải để cả lớp nghe được chứ? “
Cố Manh Manh rất ngại ngùng.

Cô giải thích: “Cho dù tớ không nói, mọi người cuối cùng cũng sẽ biết…”
Thẩm Sơ Tuyết không nói gì.

Cô suy nghĩ một chút, và sau đó nói: “Sắp vào lớp rồi,nên là sau khi ăn trưa, tớ với cậu cùng xuống nhà ăn, tớ mời, cậu muốn ăn gì cũng được, lúc đó tớ sẽ kể với những gì đã xảy ra gần đây.” “
“Được”
Cố Manh Manh gật đầu.

Sau cùng, cô lại khẩn cầu nhìn Thẩm Sơ Tuyết nói: “Sơ Tuyết, cậu có thể không nghỉ học không? Học kỳ này sẽ kết thúc ngay thôi, nếu cậu nghỉ học, cậu sẽ phải học lại hết.

Hơn nữa, thành tích của cậu lại không kém, căn bản cũng không cần phải nghỉ học đâu, cùng lắm thì ở trong đoàn phim bỗổ sung thêm bài học, cần gì phải làm như vậy? “
Thảm Sơ Tuyết dở khóc dở cười.

“Đây không phải là vẫn đề thành tích có tốt hay không.” Cô nói: “Tớ thật sự rất ít đi học, nếu về sau này sớm muộn gì cũng sẽ được khuyên là nghỉ học, thay vì như vậy, không bằng tớ chủ động nghỉ học, như vậy tó cũng không có áp lực tâm lý, bây giờ mỗi ngày xem vấn đề không đi học hay không, đặc biệt làm cho người ta khổ sở! “
“Haizz, xem ra tớ không khuyên được cậu rồi.”
Cố Manh Manh rất thất vọng.

Thảm Sơ Tuyết cười cười: “Đúng vậy, bây giờ tớ đang rất quyết tâm! “
Vào giờ nghỉ trưa, hai cô gái đã đi đến một cửa hàng tôm cay bên ngoài trường.

Thảm Sơ Tuyết vừa ăn tôm, vừa cảm thán: “Chờ sau này không đi học nữa, tớ có thể nhớ cửa hàng nhỏ này, dù sao tôm của nhà ngon vừa to, quan trọng nhất là siêu rẻ, so với chỗ khác tốt hơn nhiều! “
Cố Manh Manh nghe cô nói như vậy, lập tức ngừng lột tôm.


“Sơ Tuyết, sau này cậu cũng không đi học nữa sao?”
Cô nhìn bạn của mình với ạn mắt kiên định.

Thẩm Sơ Tuyết ngắn ra, tiếp theo bật cười nói: “Không chắc, tớ chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi.

Ừm, đại kim chủ đã “Đây không phải là vẫn đề thành tích có tốt hay không.” Cô nói: “Tớ thật sự rất ít đi học, nếu về sau này sớm muộn gì cũng sẽ được khuyên là nghỉ học, thay vì như vậy, không bằng tớ chủ động nghỉ học, như vậy tó cũng không có áp lực tâm lý, bây giờ mỗi ngày xem vấn đề không đi học hay không, đặc biệt làm cho người ta khổ sở! “
“Haizz, xem ra tớ không khuyên được cậu rồi.”
Cố Manh Manh rất thất vọng.

Thảm Sơ Tuyết cười cười: “Đúng vậy, bây giờ tớ đang rất quyết tâm! “
Vào giờ nghỉ trưa, hai cô gái đã đi đến một cửa hàng tôm cay bên ngoài trường.

Thảm Sơ Tuyết vừa ăn tôm, vừa cảm thán: “Chờ sau này không đi học nữa, tớ có thể nhớ cửa hàng nhỏ này, dù sao tôm của nhà ngon vừa to, quan trọng nhất là siêu rẻ, so với chỗ khác tốt hơn nhiều! “
Cố Manh Manh nghe cô nói như vậy, lập tức ngừng lột tôm.

“Sơ Tuyết, sau này cậu cũng không đi học nữa sao?”
Cô nhìn bạn của mình với ạn mắt kiên định.

Thẩm Sơ Tuyết ngắn ra, tiếp theo bật cười nói: “Không chắc, tớ chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi.

Ừm, đại kim chủ đã.

Bình Luận (0)
Comment